• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra mỗi khi làm chuyện gì đó Tống Liệt đều sẽ luôn trăn trở.

Ngoại trừ lần uống rượu say nên mới làm chuyện bốc đồng, ngoại trừ lần hôn trộm ngón tay cô thì mỗi lần lén hôn cô cậu đều suy nghĩ rất lâu.

Từng cơn gió đêm thổi tới, cậu ngồi yên tại chỗ, cố nén lại những suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng.

Nhưng không thể kìm lại được.

Cậu giống như người điên, càng bị dồn vào chân tường lại càng muốn làm. Cậu điên cuồng hy vọng cô sẽ biết, nhưng rồi cũng lại sợ cô biết, một vòng tuần hoàn vô hạn.

Trước khi lén hôn cô, cậu nghĩ rằng cô đã ngủ, cho đến khi hô hấp của cô trở nên rối loạn.

Cậu đã nhận ra.

Dụ Nhiên ngây người nhìn cậu, chớp chớp mắt.

“Cho nên lần trước… Chị ngủ cả đêm trong lòng em, thật ra em đã biết rất rõ, em…”

“Đúng vậy, là tôi đã bế chị ngồi lên lòng, còn cố tình nói bị đau đầu để được chị ở bên cạnh.”

Dụ Nhiên nói: “Chị sẽ tạm thời coi như đây là sự thân mật giữa hai người bạn với nhau, được chứ?”

Tống Liệt nói: “Vậy chị nghĩ bạn bè với nhau sẽ hôn môi sao? Tôi không muốn làm bạn, càng không muốn chị chỉ coi tôi như một đứa trẻ, như một đứa em trai. Tôi không muốn.”

“Không thể…” Dụ Nhiên vô thức siết chặt tay.

“Tại sao lại không thể?”

“Chị đã hứa với dì Thư rằng sẽ chăm sóc em thật tốt, không chỉ với chú dì mà chị cũng đã tự hứa với bản thân sẽ chăm sóc cho em. Nhưng ——” Thế này thì gọi gì là chăm sóc chứ? Nếu chú Tống và dì Thư vẫn còn sống, nếu bọn họ biết được nửa năm qua cô với Tống Liệt sống chung, rồi cả chuyện Tống Liệtt thích cô nữa, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?

“Dụ Nhiên.” Tống Liệt nhìn vào mắt cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi chỉ thích chị, yêu chị. Ngay cả khi hôm nay chị không có mặt ở nơi này, ngay cả khi chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa sau đám tang của ba mẹ tôi, ngay cả khi không phải vì ba mẹ tôi nhờ vả, thì tôi cũng vẫn thích chị. Bất kể khoảng cách giữa chúng ta như thế nào, bất kể là ai chăm sóc ai, chị có hiểu không?”

Dụ Nhiên im lặng.

Tống Liệt sợ cô sẽ có phản ứng thái quá nào đó, sợ cô sẽ không thể tiếp nhận được chuyện này mà trực tiếp chạy trốn, càng sợ cô sẽ nói ghét mình.

Cô càng không nói lời nào thì cậu càng thấy sợ hãi.

Tống Liệt từ từ ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu gối cô.

“Vậy còn chị? Chị hoàn toàn vô cảm với tôi hay là chán ghét tôi? Nếu hôm nay chị nói chị ghét tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa.”

Dụ Nhiên vô cùng hoảng loạn, cô nói: “Chị chưa từng nói ghét em.”

Tống Liệt khẽ cười: “Vậy nghĩa là thích rồi.”

“Chị cũng chưa từng nói như vậy.” Dụ Nhiên vội vàng giải thích.

“Chị thấy có chút rối rắm, có lẽ sẽ phải mất một thời gian để chấp nhận chuyện này. Bây giờ em vẫn còn đang đi học, lớp 12 sao có thể yêu đương được.”

“Tôi 18 rồi, chị.”

“Nhưng chị cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ đã.”

Đôi môi vừa cong lên của Tống Liệt chậm rãi hạ xuống. Cậu cụp mắt, từ từ gối đầu lên đùi cô: “Không sao, tôi có thể đợi, chỉ cần chị không ghét tôi là được.”

Tuy nói như vậy nhưng đã qua một thời gian rồi mà Dụ Nhiên vẫn khó lòng tiếp nhận chuyện này.

Hơn nữa ở chung như vậy cũng có chút khó xử. Vì muốn cho mình một không gian riêng tư để giảm xóc sau chuyện này nên cuối tuần cô đã trở về trường học từ sớm, sau đó một tuần trôi qua cũng không chịu quay về, đến điện thoại và tin nhắn của Tống Liệt cô cũng lảng tránh.

Tống Liệt biết điều đó, nhưng cậu cũng không nói gì cả.

Ngược lại Dụ Nhiên lại như người mất hồn, cô thường xuyên nghĩ đến những lời cậu đã nói ngày hôm đó.

Cô có cảm giác mình đang dần dần rơi một cái hố sâu không đáy. Thật ra cậu đã đào sẵn cái hố đó từ rất lâu, chỉ chờ mỗi cô rơi xuống thôi, mà đến khi cô rơi xuống muốn thoát ra cũng gian nan vô cùng.

Giống như những gì cậu đã nói ngày hôm đó.

Cậu biết rõ cô không thể nào ghét mình được, vì vậy cậu đã cố tình hỏi như vậy, sau đó nói rằng cô như vậy là thích cậu.

Dụ Nhiên đột nhiên cảm thấy “cậu chó con” trong mắt mình không còn ngoan như xưa nữa. Cậu rất đen tối, rất nhiều suy nghĩ, tâm tư cũng khó đoán hơn cô tưởng nhiều.

Hơn nửa tháng qua, cô đã tránh mặt Tống Liệt và không quay về nhà trong một thời gian dài.

Nhưng tết Nguyên Đán đang đến gần, trường học sẽ được nghỉ, cô không thể biện minh cho việc không thể quay về được nữa, huống chi cô còn đã đồng ý với Tống Liệt rằng sẽ tới trường xem cậu biểu diễn.

Trường trung học số 1 Dung Thành luôn có truyền thống tổ chức tiệc mừng năm mới, và sau bữa tiệc, học sinh trong trường sẽ về nhà và tận hưởng kỳ nghỉ của mình.

Hôm đó tuyết rơi, toàn bộ Dung Thành như được khoác lên mình một chiếc áo màu trắng, cây cối bên đường cũng phủ đầy tuyết. Có mấy đứa trẻ đang chơi đùa với nhau, chúng vây quanh một cái cây, lắc lư để từng bông tuyết rơi xuống.

Trước khi về Dụ Nhiên đã đi mua sắm với bạn của mình, cô muốn mua một món quà mừng năm mới để tặng cho Tống Liệt.

Nhìn tuyết rơi, Dụ Nhiên chợt nảy ra một ý tưởng, cô muốn mua khăn quàng cổ cho Tống Liệt. Một chàng trai tuổi đôi mươi như vậy sẽ rất đẹp trai trong mùa đông với áo khoác và khăn quàng cổ.

Cô đã tích góp được một khoản kha khá, cuối cùng đành cắn răng bước vào một cửa hàng đồ nam trông có vẻ đắt tiền. Đi dạo một vòng, cô liền nhìn trúng một chiếc khăn quàng cổ màu trắng ngà.

Cô cảm thấy Tống Liệt rất hợp với màu trắng, sạch sẽ và thuần khiết giống hệt cậu vậy.

Nhưng bạn cô đã cản cô: “Nếu tớ là cậu thì tớ sẽ không chọn cái này.”

Dụ Nhiên hỏi: “Tại sao?”

Bạn cô trợn tròn mắt: “Cậu coi cậu ấy là con nít ranh đấy à? Tớ thật sự thấy đáng thương thay cậu ấy, tại sao cậu ấy có thể thích một cô gái ngốc nghếch như cậu chứ? Đẹp trai như cậu ấy, cậu nghĩ màu này sẽ hợp với cậu ấy sao? Dụ Nhiên, cậu bây giờ phải bắt đầu coi cậu ấy như một người đàn ông đi, mau chọn chiếc màu xám đậm cho tớ, như vậy mới hợp với nam thần lạnh lùng nhà cậu.”

“Mua cái này thì cậu ấy sẽ thích hơn sao?”

“Cậu tặng cái gì thì cậu ấy chẳng thích, nhưng Dụ Nhiên à, từ bây giờ trở đi cậu phải coi cậu ấy như một người đàn ông thực thụ. Chẳng lẽ cậu còn chưa tỉnh ngộ sao?” Người bạn đó ấn cái khăn màu xám đậm vào lòng cô: “Dù gì cũng là người yêu tương lai, chú tâm một chút vào.”

Dụ Nhiên hoàn hồn, vội vàng giải thích: “Cậu ấy không phải.”

Nhưng, chẳng còn ai nghe cô nói cả.

Dù sao cũng là món đồ chất lượng nên giá cả không rẻ chút nào, lúc Dụ Nhiên trả tiền còn có chút đau ví. Nhưng khi nghĩ đây là quà mừng năm mới tặng cho Tống Liệt, cô lại muốn đến trường cậu thật nhanh để tặng nó cho cậu.

Chỉ là khi cô đến trường thì bữa tiệc mừng đã bắt đầu từ lâu rồi.

Khi Dụ Nhiên bước vào thì hội trường đã kín chỗ, thỉnh thoảng mới có một vài học sinh đi ra ngoài để mua đồ hoặc đi vệ sinh. Cô không biết Tống Liệt đang đứng ở đâu nên đã nhìn quanh một vòng để tìm bóng dáng quen thuộc. Đứng được một lúc thì cô nghe thấy MC trên khán đài thông báo tiết mục tiếp theo, tên của Tống Liệt vừa được xướng lên.

Chỉ chốc lát sau, Tống Liệt bước ra sân khấu với cây đàn guitar, cúi đầu lịch sự chào hỏi khán giả dưới sân khấu, trong khi các nữ sinh bên dưới thì đang hò hét.

Dụ Nhiên mỉm cười, giờ cô mới biết được cậu nổi tiếng ở trường như vậy.

Cả khán phòng không hẹn mà cùng im lặng, tất cả đều tập trung nghe cậu đàn hát.

Tống Liệt trông thực sự rất nghiêm túc khi hát. Đôi mắt cậu như được phủ một làn sương mờ, đặc biệt là khi cậu hát những bản tình ca, ánh mắt của cậu luôn không nhìn về phía khán giả, mà như  đang nương theo không gian để nghĩ tới người trong lòng.

Bên dưới nhiều người tới nỗi Dụ Nhiên phải kiễng chân lên mới có thể nhìn thấy cậu, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng hát của cậu thôi cô cũng đã thấy mãn nguyện rồi.

Đang chăm chú xem thì đột nhiên có ai đó vỗ vai cô: “Em gái, em có muốn sở hữu ảnh chụp có chữ ký của anh Liệt nhà bọn anh không? Là hàng độc nhất vô nhị chỉ có bọn anh mới có đó, bỏ lỡ là sau này không có cơ hội đâu đấy. Nói không chừng sau này anh Liệt trở thành siêu sao trong giới nghệ sĩ lại thấy hối hận.”

Dụ Nhiên ngơ ngác quay đầu lại, mấy nam sinh kia liền xuýt xoa: “Chết tiệt, sao em gái này nhìn quen mắt thế nhỉ, hình như không phải học sinh trường chúng ta đúng không?”

“Mẹ mày, mắt mày bị mù à? Phải gọi là chị dâu, đây là chị dâu mà!”

“Mẹ… Mẹ nó, chúng em chào chị dâu!”

Dụ Nhiên có chút xấu hổ: “Các cậu nhận nhầm người rồi.”

“Nhận nhầm sao được, chị chính là chị của anh Liệt, đương nhiên bọn em phải biết rồi. Bọn em vẫn luôn coi chị như chị dâu.”

Cái người vừa nói chuyện bị người cầm ảnh bên cạnh nhắc nhở.

Một nam sinh khác cười ha ha: “Hôm nay chị tới trường học tìm Tống Liệt sao?”

Nói xong, cậu ta nhìn thấy túi đồ trên tay cô liền hỏi: “Ồ, đây là quà sao?”

Dụ Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, tôi tới xem cậu ấy hát, tiện thể lát về nhà cùng nhau luôn.”

“Bọn em biết mà. Tống Liệt vừa mới biểu diễn xong, chắc chuẩn bị xuống rồi đấy ạ.”

Cậu nam sinh đó vừa nói vừa phất phơ mấy tấm ảnh chụp có chữ ký trên tay, Dụ Nhiên thấy vậy liền hỏi: “Đây là?”

“À, bọn em chỉ làm cho vui thôi, trong trường học không phải có rất nhiều nữ sinh thích Tống Liệt sao? Cứ hai ba ngày là lại có thư tình với quà tặng gửi đến, nên bọn em mới trêu chọc mấy nữ sinh đó, cố tình làm cái này cái kia, không có ý gì khác đâu. Huống chi anh Liệt còn lợi hại như vậy, nói không chừng sau này sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng, bọn em như này cũng coi là kiếm chút đỉnh, kinh doanh một chút.”

Thấy mấy nam sinh này nói chuyện cũng khá thú vị, Dụ Nhiên khẽ mỉm cười.

“Trong trường có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy sao?”

“Đương nhiên rồi, chỉ riêng học kì này thôi mà thư tình cũng phải đến mấy ngăn bàn. Haizz, bọn em với không nổi.”

“Vậy… Cậu ấy thường tỏ ra như thế nào?”

“Còn có thể tỏ ra như nào nữa ạ, Trực tiếp xé rách rồi vứt vào ngăn bàn hoặc thùng rác. Không biết có bao nhiêu nữ sinh đã bị tổn thương vì chuyện đó nữa, nó đúng là cái tên thẳng nam mà.”

Dụ Nhiên không nói gì.

Thẳng nam? Nhưng tại sao cô lại không hề thấy như vậy nhỉ, ngược lại cô lại cảm thấy cậu rất hiểu những chuyện đó.

Là ảo giác sao?

“Nhưng chẳng vấn đề gì cả, bởi vì trong lòng anh Liệt của bọn em chỉ có ——” Cậu ta còn chưa dứt lời thì có người nào đó đã đặt tay lên vai cậu ta.

Mấy người đó sửng sốt quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tống Liệt: “Chúng mày đang nói cái gì vậy?”

Bọn họ lập tức nuốt nửa câu sau lại rồi tìm lý do chạy mất dép.

Nhìn thấy Dụ Nhiên, vẻ mặt của Tống Liệt mới dịu đi: “Chị.”

Dụ Nhiên nói: “Vừa nãy tình cờ gặp được mấy người bạn của em nên mới nói chuyện vài câu.”

“Nói chuyện với bọn nó cũng chẳng có ích gì cả. Đi thôi, tiết mục của tôi xong rồi, có thể về nhà trước.”

Tống Liệt ôm vai cô bước ra ngoài. Dụ Nhiên có chút nghi hoặc mà quay đầu nhìn sân khấu vẫn đang có tiết mục biểu diễn: “Này, không cần báo với thầy cô một tiếng mà có thể về nhà luôn sao?”

“Không cần.”

Sau khi được cậu đưa ra ngoài thì cô mới nhận ra nhiều học sinh đi ngang qua đã nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, Dụ Nhiên lúc này mới giật mình nhận ra tay cậu đang đặt trên vai cô, cô vội vàng tránh sang một bên.

Tống Liệt nói: “Sao vậy? Tôi tỏ tình xong liền xa cách tôi vậy à?”

“Không phải, nhưng đang ở trong trường học mà.”

Tống Liệt cười nói: “Tôi không ngại mấy chuyện đó. Đi thôi, chị muốn ăn gì, tối nay tôi sẽ chiêu đãi chị.”

Vừa đến cổng trường, trời lại bắt đầu có tuyết rơi.

Có chút tuyết rơi xuống vai Tống Liệt.

Dụ Nhiên vươn tay phủi tuyết trên vai cậu, chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô vội vàng lấy chiếc khăn quàng cổ được đóng gói cẩn thận trong túi trên tay ra rồi quàng lên giúp cậu.

Xung quanh là xe cộ và người đi bộ tấp nập qua lại, Dụ Nhiên cũng bất giác quên mất khoảng cách giữa hai người, kiễng chân quàng khăn cho cậu.

Một vài bông tuyết rơi xuống chóp mũi cô, trông thật xinh đẹp. Tống Liệt lặng lẽ quan sát động tác của cô, nhìn cận cảnh sắc mặt của cô.

Sau khi quàng khăn xong, Dụ Nhiên lùi về sau một chút rồi mỉm cười với cậu: “Chị vốn định mua khăn quàng cổ màu trắng tặng cho em cơ, nhưng bạn chị nói đeo màu xám đậm sẽ đẹp hơn nên chị đã mua cái này. Em thấy thế nào?”

Hôm này là ngày đặc biệt nên học sinh không cần mặc đồng phục.

Tống Liệt mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, khi kết hợp với chiếc khăn quàng cổ màu xám đậm này, trông cậu càng thêm khí chất hơn, cùng với khuôn mặt đẹp trai đến hoàn hảo này nữa, chỉ cần đứng một chỗ thôi thì ai cũng cho cậu là người mẫu.

Dụ Nhiên cảm thấy rất hài lòng: “Trông đẹp thật, chị thấy dù em có quàng màu nào cũng hợp, nhưng tiếc là đây không phải chiếc đầu tiên chị nhìn trúng.”

“Với tôi mà nói, chỉ cần là chị tặng đều được.”

Nhưng cậu càng nói như vậy thì Dụ Nhiên lại càng cảm thấy mắt nhìn của mình thật tệ. Khăn màu trắng cái gì chứ, lại còn không phải khăn hada, cô có bị ngốc không vậy?

“Thôi bỏ đi, chúng ta đi ăn mì sợi thôi.”

Có rất nhiều người ra đường vào ngày cuối cùng của năm, đặc biệt là buổi tối.

Rất nhiều người đã hẹn nhau ra ngoài để đón giao thừa, các hàng quán cũng đều chật kín người, lúc tuyết ngừng rơi thì hai người cũng vừa hay đi ngang qua một cửa hàng mì sợi.

Dung Thành là một thành phố nằm ngay bên sông, nơi bọn họ đang đi chính là một con phố nổi tiếng ở đây. Từ cửa của cửa hàng có thể nhìn thấy dòng sông ở đằng xa, rất nhiều đôi trai gái đã cùng nhau đi đón giao thừa, còn có cả những cô bé đang bán hoa hồng dọc theo con đường.

Có lẽ là vì thấy Tống Liệt đã nhìn mình rất lâu nên cô bé đó ngầm hiểu mà chạy tới, hỏi: “Anh, anh với chị ấy là người yêu sao? Anh hãy mua một bông hồng đi, mua hoa tặng cho bạn gái trong đêm giao thừa thì tình cảm của hai người trong năm sau sẽ khăng khít hơn đó.”

Tống Liệt có ngoại hình nổi bật như vậy, hai người đứng chung một chỗ quả thực thu hút rất nhiều sự chú ý, không ít người bên cạnh cũng đã nhìn về phía này.

Dụ Nhiên vội vàng giải thích: “Bạn nhỏ, chị với anh ấy không phải ——”

Tống Liệt lấy ra chỗ tiền đã chuẩn bị trước đó: “Bạn gái anh rất thích hoa, cảm ơn em.”

Cô bé vui vẻ cầm lấy tiền rồi đưa một bông hồng tới, cuối cùng còn không quên gửi lời chúc: “Chúc tình cảm của hai anh chị ngày càng tốt đẹp hơn.”

Tống Liệt mỉm cười: “Ừ.”

Cô bé rời đi, ánh mắt của những người xung quanh cũng chậm rãi chuyển hướng, Dụ Nhiên vừa tức vừa xấu hổ, nói: “Nhiều người nhìn như vậy, em đang làm gì thế?”

“Chị, hoa hồng mùa đông thực sự rất quý, hơn nữa cô bé đó cũng đã mang bông hồng tới đây với hy vọng tràn trề như vậy, chị không cảm thấy cô bé rất đáng yêu sao?”

“Đáng yêu thì đáng yêu thật…”

“Tôi thấy cô bé đó đáng yêu nên mới muốn mua ủng hộ.” Cậu đưa bông hoa hồng cho Dụ Nhiên.

Ý nghĩa của hoa hồng chính là anh yêu em.

Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thì nó cũng luôn mang ý nghĩ như vậy.

Dụ Nhiên không dám nhận.

Tống Liệt rũ mắt, nhẹ nhàng nhặt bỏ những chiếc gai mỏng trên thân hoa hồng: “Ngay lúc này đây có rất nhiều người, sẽ không có ai biết đâu, chị hãy coi như… Coi như là tôi tặng cho chị gái của mình.”

Dụ Nhiên mềm lòng, cuối cùng cũng vươn tay ra cầm lấy.

Cô nghịch cánh hoa hồng, nhẹ giọng nói: “Không có lần sau đâu đấy.”

Bên trong tiệm mì rất ấm, mà ăn mì xong thì cũng xua tan được phần lớn cơn lạnh lẽo. Khi bọn họ ngồi trong tiệm mì, hàng người vẫn kéo dài dằng dặc không đứt đoạn. Dụ Nhiên nóng nên đã cởi khăn quàng cổ và áo khoác ra đặt sang một bên. Bên ngoài đang có tiết mục biểu diễn, mọi người trong tiệm mì đều hào hứng quan sát, chủ tiệm mì còn chủ động mang cả bình rượu mơ đã ủ ra.

Nó có vị ngọt nên Dụ Nhiên uống khá nhiều.

Cuối cùng khi ra khỏi cửa hàng, cô cảm thấy hơi choáng váng, mà cũng đã muộn rồi nên hai người đã gọi taxi để về.

Ngồi xe rất dễ thấy buồn ngủ, Dụ Nhiên ngủ gà ngủ gật, vô thức tựa đầu vào vai Tống Liệt.

Tuyết ngoài trời lại rơi, vài bông tuyết bay lả tả trên cửa sổ xe. Tống Liệt nhìn thấy liền muốn gọi Dụ Nhiên dậy xem, nhưng lại phát hiện ra cô đã nhắm chặt hai mắt lại.

Cậu chủ động nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Dụ Nhiên giật mình, mơ màng hỏi: “… Có thể nắm tay sao?”

Cậu nói: “Có thể. Chị, chúng ta có thể nắm tay nhau.”

Dụ Nhiên không nói gì, cô đã ngủ thiếp đi.

Tài xế trong xe đang mở radio, trời đã dần về khuya, người dẫn chương trình đang hăng hái đếm ngược.

Khi đếm đến số 0, chiếc xe vừa hay đi ngang qua quảng trường, mọi người trên quảng trường đều đang hò reo năm mới đến rồi.

Tống Liệt nắm chặt tay Dụ Nhiên đặt lên ngực mình. Cậu quay đầu, hôn lên tóc cô.

Cậu nói: “Năm mới vui vẻ, Dụ Nhiên.”

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK