Cuối cùng, Dụ Nhiên vẫn không tìm được quần áo thích hợp.
Cô cảm thấy giữa cô và Tống Liệt nên có khoảng cách.
Cậu bây giờ đã không còn là chàng trai năm xưa, mà cô thì cũng đã rời đi được hai năm.
Bọn họ thuộc về hai thế giới khác nhau, sống tách biệt nhau, không còn đi chung một con đường nữa.
Sau đó, Dụ Nhiên cũng chỉ tắm rửa qua loa rồi mặc lại quần áo của mình. Mặc dù nó vẫn không khá hơn là mấy, nhưng ít nhất bản thân cô cảm thấy thoải mái hơn.
Tống Liệt nhận ra điều đó, nhưng cậu không nói gì cả, vẫn tiếp tục làm việc bên bệ cửa sổ.
Dụ Nhiên trở về phòng, nhưng cô không thể ngủ lại được.
Đã quá nửa đêm và cũng quá giấc ngủ, chỉ mới sáng sớm cô đã thức dậy.
Buổi sáng mùa thu ở Dung Thành đến khá muộn, đã 7 giờ mà sương mù vẫn bao phủ khắp cả thành phố. Cô đi ra phòng khách, vốn tưởng rằng Tống Liệt đã đi ngủ ở phòng bên cạnh, nào ngờ cậu lại ngủ ở trên ghế sofa.
Cậu dựa vào ghế sofa, đầu hơi nghiêng về một bên. Khi chìm vào giấc ngủ, sự lạnh lùng thường ngày của cậu đã vơi đi, trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Dụ Nhiên đi tới cầm cái chăn lông lên đắp cho cậu. Nào ngờ Tống Liệt lại đột nhiên tỉnh giấc.
Vì vừa mới tỉnh ngủ nên ánh mắt của cậu không giống bình thường, trông cậu như đang mất tập trung, lười nhác và trống rỗng. Phải mất hai giây sau cậu mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cụp mắt nhìn chiếc chăn lông trên người mình.
“Dậy sớm vậy sao?”
Dụ Nhiên đáp: “Ừ, không ngủ được, nghĩ vẫn nên về sớm.”
“Em đưa chị về.”
Tống Liệt đứng dậy.
Dụ Nhiên nói: “Không cần đâu, chị tự đi xe buýt cũng được. Hôm qua em thức khuya làm việc như vậy thì nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”
“Không sao, cũng chẳng ngủ được.”
“Hôm qua em ngủ trên sofa à?”
Tống Liệt đi rót nước, ậm ừ đáp lời, rồi lại nghe thấy cô nói: “Trời bắt đầu hạ nhiệt độ rồi, sau này hạn chế ngủ ở đây thôi, dễ cảm lạnh lắm.”
Tống Liệt không nói gì. Cậu đứng trước máy lọc nước để rót nước, nhìn dòng nước tinh khiết từ từ rót đầy một ly.
Thật ra cậu cũng không có thói quen ngủ trên ghế sofa.
Nhưng đêm qua là một trường hợp đặc biệt.
Đã lâu lắm rồi cậu không ở gần cô như vậy, biết cô đang ngủ trong phòng mình, chỉ cách cậu chưa đầy mười mét, cho nên cậu không tài nào chợp mắt được, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để ở cùng cô nhiều hơn, cho dù là cách một bức tường cũng không sao.
Dụ Nhiên không để cậu đưa về mà tự rời đi.
Tống Liệt biết được suy nghĩ trong lòng cô nên cũng không ép cô.
Muốn tiến lại gần cô không phải chuyện một sớm một chiều là có thể làm được. Càng ép buộc thì cô sẽ càng chạy xa hơn, hoàn toàn phản tác dụng.
Ngay cả khi cậu rất muốn, nhưng cậu vẫn phải nhẫn nhịn.
–
Mùa thu ở Dung Thành luôn lạnh lẽo như vậy.
Hơn nữa đêm qua vừa mới mưa phùn, nhiệt độ sáng nay thấp đến lạ thường.
Dụ Nhiên đang mặc một chiếc váy dài mùa thu, dù bên ngoài đã khoác thêm một chiếc áo khoác dệt kim mỏng nhưng cô vẫn thấy hơi lạnh, ngồi trên xe buýt một hồi lâu mới thấy ấm hơn.
Cô đã gọi điện báo cho Kỷ Thiển là cô vẫn bình an, Kỷ Thiển nói cô không sao là được rồi, nhưng sau khi Dụ Nhiên về nhà, cô ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới rồi tò mò hỏi chuyện.
Kỷ Thiển vừa mới ngủ dậy không lâu, trên người vẫn đang mặc quần áo ngủ, trông chẳng khác gì một bà thím.
“Nhiên Nhiên của chúng ta giỏi thật, bắt đầu biết qua đêm bên ngoài không về nhà rồi. Đêm qua cậu ngủ ở đâu?”
Dụ Nhiên đặt túi lên bàn, nói: “Đừng nghĩ linh tinh, tớ ở nhà của một người bạn thôi.”
“Bạn?” Kỷ Thiển càng thêm hào hứng: “Bạn nào vậy? Bạn trai hay là bạn gái? Người chị em, hai chữ này hàm chứa quá nhiều ý nghĩa đấy.”
“Cậu thật sự đừng nghĩ linh tinh mà. Chỉ là một người bạn tớ quen trong ê-kíp làm việc chung thôi. Tớ sốt cao quá không thể đi lại được, cậu ấy đã đưa tớ đến bệnh viện gần đó.” Dụ Nhiên không quen nói dối, vô thức nhìn sang chỗ khác: “Thật sự chỉ là bạn thôi.”
“Vậy cậu còn sốt không?”
“Tớ đỡ rồi.”
Kỷ Thiển vẫn không yên tâm. Cô ấy kéo Dụ Nhiên lại, nghiêm túc giơ tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán cô: “Hình như không nóng thật, bình thường lại rồi. Thế thì cậu…”
Đang nói, ánh mắt cô ấy di chuyển xuống, dừng lại ở đường viền cổ áo của cô.
Như vừa phát hiện ra một lục địa mới, Kỷ Thiển sợ hãi hét lên: “Mẹ nó!”
Kỷ Thiển giữ vai cô, ngón tay chậm rãi kéo cổ áo cô xuống.
Không phải là cô ấy nhìn nhầm.
Quả thực là có một vết hồng ngân trên xương quai xanh gần cổ Dụ Nhiên.
“Nhiên Nhiên, nếu tớ không nhìn nhầm… Dấu vết này.” Cô ấy ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Cũng là người bạn kia của cậu sao?”
“Gì cơ?”
Kỷ Thiển kéo cô tới trước gương: “Này, cậu tự xem đi.”
Khi nhìn thấy vết hồng ngân kia, Dụ Nhiên cũng kinh ngạc.
Kỷ Thiển lắc đầu, chậc chậc mấy cái: “Nhìn cái vết này có hơi ái muội đó nha.”
Không nhạt, nhưng cũng không quá đậm.
Giống như muốn lưu lại một dấu ấn chỉ thuộc về người kia trên cơ thể cô.
Phản ứng đầu tiên của Dụ Nhiên là nghĩ đến Tống Liệt.
Nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về đêm hôm qua cả. Cậu chỉ đưa cô về nhà cậu, mà phản ứng của cậu sau khi cô tỉnh lại cũng rất bình thường, sao có thể ——
Sắc mặt Dụ Nhiên từ từ thay đổi.
Kỷ Thiển phát hiện ra điều đó, nói: “Nếu cậu có bạn trai thì đừng giấu giếm chị em tốt chứ, nhanh chóng khai ra mau đi.”
Dụ Nhiên cũng không biết phải nói gì: “Chắc là ngoài ý muốn thôi, có lẽ ——”
“Có lẽ là… Muỗi đốt?”
Không ai có thể tin được cái lý do này.
Dụ Nhiên không nói gì nữa.
Bởi vì da mặt cô rất mỏng, đột nhiên bị phát hiện ra như vậy khiến cô nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể che dấu hôn kia lại rồi đi vào phòng.
Kỷ Thiển nhớ lại những gì cô vừa nói, một người bạn trong ê-kíp làm việc chung sao? Nhưng Dụ Nhiên chưa từng kể cho cô ấy nghe về những người mà cô quen ở đài truyền hình.
Hôm qua, cô ấy nghe bạn bè của mình ở đài truyền hình nói chương trình đã được ghi hình một cách viên mãn, điều kỳ lạ duy nhất chính là việc Tống Liệt đưa fan hâm mộ của mình bị ốm đến bệnh viên trên hotsearch, nhưng đoàn đội của cậu đã nhanh chóng lên tiếng giải thích ngay sau đó.
Hừm.
Trong đầu cô ấy chợt lóe lên một ý nghĩ. Cô ấy nghĩ tới hai thứ, hiện trường ghi hình, bệnh viện.
Không phải Dụ Nhiên sốt cao tới nỗi phải tới bệnh viện sao, cô còn nói là bạn của mình đã đưa cô tới đó, chẳng lẽ…
Kỷ Thiển lắc đầu.
Cô ấy đang nghĩ cái gì vậy, bình thường Dụ Nhiên cũng chỉ có một vài người bạn thân, mối quan hệ cũng không rộng lắm, mà cô ấy cũng chưa từng nghe cô nhắc đến chuyện quen người trong giới giải trí, huống chi còn là ca sĩ, nghệ sĩ rất nổi tiếng trong mấy năm trở lại đây.
Thế thì dấu hôn kia là như thế nào?
–
Ngày hôm đó trong phòng tắm, Dụ Nhiên đã nhìn chằm chằm vào dấu hôn trên xương quai xanh của mình trong gương rất lâu.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, liệu cô có nên hỏi Tống Liệt về chuyện này không, nên nói rõ ràng mọi chuyện hay giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?
Cuối cùng, cô không lựa chọn cách nào cả.
Cô chỉ thay sang một chiếc váy có đường viền cổ cao hơn một chút để che đi dấu vết đó.
Cô còn phải đi làm vào ngày hôm sau, cô có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, vì vậy cô không có quá nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ về nó.
Chương trình tạp kỹ《Hôm nay bạn ca hát》đã được đón nhận nồng nhiệt sau khi tập đầu tiên được phát sóng, sức nóng của nó không ngừng tăng lên. Với tư cách là người lên kế hoạch, Du Nghệ đã hưởng lợi rất nhiều. Kế hoạch cho các tập tiếp theo sắp bắt đầu, mọi người trong nhóm đều rất hào hứng, nhưng Dụ Nhiên lại không như vậy, mấy lần họp cô đều thất thần.
Giang Khả đã nhận ra điều đó.
Sau khi tan làm, anh ấy đã tới hỏi cô: “Gần đây em sao vậy, không ngủ ngon sao? Mấy lần anh đều thấy em đang trong trạng thái ngẩn ngơ.”
Dụ Nhiên đang chuẩn bị tăng ca, nhưng thời gian làm việc vẫn chưa tới, cô lại chống cằm ngẩn ngơ trên bàn làm việc.
Giọng nói của Giang Khả đã kéo cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Cô lắc đầu, ngồi thẳng lại: “Không sao ạ, em chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi. Có chuyện gì sao anh, lại có nhiệm vụ gì mới à?”
“Không.” Giang Khả đặt chai trà hoa quả trên tay xuống bàn của cô: “Chỉ là anh cảm thấy gần đây tâm trạng của em không được tốt, cho nên anh tới để hỏi han em thôi.”
“Vậy ạ… Em cảm ơn anh.”
Hai người đã không nói chuyện nhiều với nhau trong mấy ngày nay.
Mặc dù bề ngoài vẫn giống như trước đây, nhưng kể từ lần tỏ tình trước của Giang Khả, giữa hai người đã có một chút thay đổi.
Có một khoảng cách vô hình khó có thể nói nên lời.
Nếu không đề cập đến vấn đề tình cảm, mối quan hệ giữa những người bạn bình thường có thể sẽ luôn tiếp diễn như thế này. Nhưng một khi đã chạm đến hai chữ tình cảm, bầu không khí trong tương lai sẽ luôn mang theo sự bối rối.
Giang Khả hiểu điều đó, cho nên anh ấy cứ để nó phai nhạt theo chiều hướng như vậy.
Cô đã từ chối rất rõ ràng, hơn nữa còn nói rằng cô đã có người mình thích, nếu anh ấy cứ tiếp tục dây dưa thì sẽ chẳng có ích gì cả.
Nhưng sau rất nhiều ngày im lặng, anh ấy vẫn không thể quên được cô.
Đây là lần đầu tiên anh ấy để ý đến một cô gái nhiều như vậy kể từ khi tốt nghiệp, cũng là lần đầu tiên phải lòng một cô gái.
Anh ấy không muốn kết thúc nó như thế này khi mà nó còn chưa bắt đầu.
“Hôm nay lại định tăng ca sao?”
“Vâng.”
“Thật ra em cũng không cần phải vất vả như vậy đâu. Chúng ta vừa mới hoàn thành hạng mục đầu tiên nên em có thể thả lỏng một chút cũng được. Các đồng nghiệp khác đều đã tan làm và về nhà rồi, em cũng nên dành cho bản thân một chút thời gian đi.”
Dụ Nhiên nhìn chằm chằm màn hình trống rỗng trước mặt, suy tư không biết nên trả lời như thế nào.
Giang Khả vươn tay tắt máy tính đi.
“Hôm nay nể mặt anh đi, đừng tăng ca nữa, anh mời em ăn cơm.”
“Em vẫn còn việc chưa làm xong.”
“Công việc không cần vội, tổng bộ còn chưa thúc giục mà.”
Giang Khả chống tay lên mặt bàn, cong môi: “Vậy coi như là ăn bữa tối trước khi làm việc đi, anh cũng có một số việc muốn bàn với em. Đi thôi.”
Dù Dụ Nhiên có trốn tránh thế nào thì Giang Khả cũng nói chỉ ăn một bữa đơn giản thôi, sẽ rất nhanh.
Lúc này cô mới đồng ý.
Tuy nhiên sau khi ngồi lên xe anh ấy, Dụ Nhiên mới nhận ra có điều gì không đúng khi chiếc xe đã đi hơn 20 phút mà vẫn chưa tới nơi.
Khi đến nơi cô mới nhận ra, nơi anh ấy nói đến để ăn cơm không phải là một quán ăn khuya bình thường mà là một nhà hàng cao cấp.
Là một nhà hàng nổi tiếng có view hồ rất đẹp ở Dung Thành, một bữa ăn đáng giá cả ngàn tệ.
Bữa ăn này thì đơn giản gì chứ?
Giang Khả giải thích: “Đã lâu lắm rồi anh không có hẹn với em nên anh đã đặt chỗ trước.”
Đợi đến khi Dụ Nhiên hiểu ra thì đã muộn.
Làm gì có cái gọi là ý nghĩ bất chợt nảy ra chứ, rõ ràng là đã có ý định từ trước.
Dụ Nhiên băn khoăn không biết có nên tìm lý do để rời đi không, nếu không sau này cô sẽ càng thiếu nợ tình cảm của anh ấy hơn.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, là: Tống Liệt.
Tiếng chuông điện thoại du dương vang lên giữa hai người hơn mười mấy giây.
Giang Khả hỏi: “Có người gọi em kìa, sao em không nghe máy?”
Dụ Nhiên nói xin lỗi, sau đó tìm một nơi yên tĩnh hơn để nghe điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối thì đầu dây bên kia im lặng trong vài giây.
Cô ngập ngừng nói: “Alo?”
“Là em.” Là giọng nói của Tống Liệt.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn gọi điện cho chị thôi.”
Dụ Nhiên quay lại nhìn Giang Khả cách đó không xa, anh ấy đang nói chuyện với người phục vụ ở cửa nhà hàng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, mỗi lần bắt gặp ánh mắt của cô đều mỉm cười với cô.
Cô thu lại ánh mắt.
“Chị vừa mới tan làm, đang chuẩn bị ăn tối.”
“Em cũng đang định hỏi chị xem có muốn ăn tối cùng nhau không.”
“Không được rồi.” Dụ Nhiên nói: “Chị có hẹn với một người bạn.”
“Vậy sao.”
Giọng điệu của Tống Liệt vẫn bình thản khi nói câu đó, nhưng lại sắc bén khi hỏi câu tiếp theo: “Bạn là nam giới sao?”
Trái tim Dụ Nhiên đột nhiên hẫng một nhịp.
Vốn dĩ chuyện này hết sức bình thường, nhưng khi nghe cậu hỏi như vậy, cô chợt thấy chột dạ một cách khó hiểu.
Mặc dù cô chẳng làm sai gì cả.
Dụ Nhiên đang định trả lời là đúng vậy, nhưng Tống Liệt đã dừng cuộc trò chuyện này lại trước: “Không có việc gì đâu, chúc chị ngon miệng.”
“Ừ, em cũng vậy.”
Sau khi cúp máy, Giang Khả và người phục vụ đã nói chuyện xong, Dụ Nhiên cũng không có cơ hội rời đi nữa.
Mà ở cách đó không xa, một chiếc xe ô tô màu đen đang dừng lại ở bên đường.
Tống Liệt ngồi ở ghế lái nhìn hai người cùng nhau tiến vào nhà hàng, nhưng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người đó nữa cậu vẫn chưa hề thu ánh mắt lại.
Màn đêm buông xuống, đèn đường đều được bật sáng.
Ánh đèn lờ mờ chiếu vào trong xe.
Tống Liệt chìm vào bóng tối, biểu cảm trên mặt càng thêm khó đoán hơn.
Bàn tay đặt trên vô lăng không ngừng gõ, cậu từ từ nhắm mắt lại, cả người đều rơi vào trạng thái lo âu.
Cố Lâm gọi điện tới.
“Tối nay đến nhà họ Cố ăn cơm đi, chú của cậu cũng tới đó. Không phải cậu định dẫn theo cô chị gái kia tới sao? Vừa hay mọi người đều quen biết nhau.”
Tống Liệt nói: “Không đi.”
“Sao vậy, sao bây giờ cậu lại đổi ý? Không phải cậu đã đồng ý rồi sao?”
“Vốn là như vậy, nhưng bây giờ không thế nữa.”
“…”
Cố Lâm im lặng, một lúc sau mới nhận ra giọng điệu của Tống Liệt có gì đó sai sai.
Anh ta trêu cậu: “Lại bị bỏ rơi à?”
“Cút.”
Cố Lâm nghe thấy âm thanh của chiếc bật lửa được bật lên ở đầu dây bên kia.
Tống Liệt châm điếu thuốc.
Quen biết đã lâu nhưng Cố Lâm mới chỉ nhìn thấy Tống Liệt hút thuốc hai lần. Lần đầu tiên là hôm gặp lại Dụ Nhiên ở bữa tiệc, Tống Liệt đã im lặng suốt cả quãng đường về, sau đó cậu đã châm một điếu thuốc.
Một lần khác là cách đây khá lâu, khi bọn họ uống đến say khướt, Tống Liệt đã ngồi một mình trong góc.
Đều là những lúc nhớ đến cô.
Cố Lâm nói: “Thôi, tôi mặc kệ cậu, cậu không đến cũng không sao.”
Sau khi cúp điện thoại, Tống Liệt ném điện thoại xuống ghế phụ bên cạnh.
Cậu hạ cửa sổ xe xuống, để làn khói trôi ra khỏi xe.
Bọn họ đã xa nhau được hai năm, cậu có thể không hỏi tại sao trước đây cô lại bỏ đi, hoặc là sẽ cho cô thời gian để cô từ từ thích ứng lại.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ tới tình huống bất ngờ này.
Sẽ ra sao nếu bên cạnh cô đã có người khác?
Cô có cuộc sống mới, có bạn trai.
Cô, yêu một người khác.
Cậu dùng tay dập tắt tàn thuốc lá, hơi nóng, nhưng cậu lại nắm chặt trong tay như thể chẳng cảm nhận được điều đó, cho đến khi nó dập tắt hoàn toàn.