• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hôm nay hình như em không được vui, có chuyện sao?”

Trên đường trở về, Giang Khả vừa lái xe vừa hỏi cô.

Dụ Nhiên lúc đó đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế phụ, nghe thấy tiếng nói chuyện thì có chút giật mình, vội nói: “Em không sao, có lẽ là do lúc nãy em thấy không được khỏe, nhưng giờ thì ổn rồi ạ.”

Giang Khả bình tĩnh nhìn con đường phía trước: “Em đi ra ngoài lâu như vậy nên anh thấy hơi lo.”

Lúc đó Giang Khả đã không nhận ra, nhưng anh ấy không phải kẻ ngốc, cho nên mới luôn nghĩ nhiều như vậy.

Anh ấy cũng do dự hồi lâu mới hỏi: “Quan hệ giữa em và Tống Liệt không ổn sao? Anh tưởng hai người quen nhau từ trước như vậy thì quan hệ hẳn phải tốt lắm chứ nhỉ. Nhưng vừa nãy anh đã quan sát rất lâu, hơn nữa em còn nói không được thoải mái, là bởi vì giữa chừng đi ra ngoài nói chuyện với cậu ấy à?”

“Không phải đâu, chúng em chỉ nói một vài chuyện riêng thôi.” Dụ Nhiên chậm rãi ngồi thẳng dậy: “Thực sự xin lỗi anh, em đã nói sẽ cùng anh đi dự tiệc tối vì công việc, kết quả lại về sớm trước.”

“Không sao đâu. Tuy rằng anh với Cố Lâm trước đây có quan hệ không tốt, nhưng dù sao cũng là người quen, cũng không đến nỗi xa lạ như vậy. Nhưng em thì khác, anh không biết trước đây em và Tống Liệt có quen biết nhau, lúc nhìn thấy cậu ấy anh còn rất ngạc nhiên, nhưng cũng không quá ngạc nhiên vì cậu ấy là bạn của Cố Lâm. Bởi vì người như Cố Lâm quen biết ngôi sao nổi tiếng là chuyện rất bình thường. Nói chung nếu đã là bạn của em thì cũng là bạn của anh, anh sẽ đối đãi tận tình.”

Giang Khả muốn đưa Dụ Nhiên đến cửa tiểu khu, nhưng cô không để anh ấy đưa vào, nhất định tự mình quay về. Giang Khả cũng không ép buộc cô.

Dụ Nhiên không đi lên nhà mà ngồi bên dưới một lúc lâu.

Mấy ngày nay thời tiết khá tốt, đêm nào trên trời cũng xuất hiện mấy vì sao. Dụ Nhiên vẫn đang mặc trên người chiếc váy vừa nãy, cô ngồi đó đã thu hút không ít sự chú ý của người đi tản bộ.

Dụ Nhiên coi như không nhìn thấy những ánh nhìn đó, chỉ ngồi thất thần một mình.

Cho đến khi Kỷ Thiển đi làm về và nhìn thấy cảnh này.

Cô ấy nhíu mày, bước tới như vừa nhìn thấy ma, nhìn cô từ trên xuống dưới.

“Suýt nữa thì tớ tưởng mình nhận nhầm người rồi đó, sao lại thành ra thế này?” Kỷ Thiển khoanh tay đánh giá bộ váy trên người cô: “Nếu tớ không nhầm thì đây chính là chiếc váy được đặt may riêng, lại còn vừa như in với cậu thế này. Mẹ nó, cậu chuẩn bị kết hôn đấy à? Vừa nãy cậu ngồi im chẳng nói câu gì, làm tớ còn tưởng có nữ diễn viên nổi tiếng nào đó tới chơi ở tiểu khu chúng ta đấy.”

Tâm trạng của Dụ Nhiên vốn dĩ đã không được tốt, nhưng khi bị Kỷ Thiển trêu chọc như vậy, khóe môi cô không khỏi cong lên.

“Nữ diễn viên nổi tiếng á, có nữ diễn viên nào nghèo kiết xác như tớ không?”

“Nào nào, thế nào gọi là nghèo kiết xác chứ, không phải là rất xinh đẹp sao?” Kỷ Thiển cởi áo khoác trên người mình xuống rồi khoác lên người cô. Trên người cô chỉ có mỗi một chiếc váy mỏng, thoạt nhìn trông khá đáng thương.

Kỷ Thiển ngồi xuống bên cạnh cô: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa mới về đã ngồi lì ở đây, trông cậu y hệt vừa mới thất tình ý. Không phải cậu đi ăn tối với Giang Khả sao, anh ta bắt nạt cậu à?”

“Không, không liên quan gì đến Giang Khả cả, chỉ là tớ đang nghĩ tới một vài chuyện trước kia thôi.”

“Ồ, vậy tức là liên quan đến Tống Liệt rồi.”

Về phương diện tình cảm thì Kỷ Thiển cũng được coi là có chút kinh nghiệm, nhưng nếu so với Dụ Nhiên thì kinh nghiệm của cô ấy đương nhiên là phong phú hơn rồi, chỉ cần nhìn cô như vậy Kỷ Thiển cũng có thể hiểu sơ qua được tình hình.

E rằng mối quan hệ giữa cô và Tống Liệt đã trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ.

“Nào, nói cho tớ nghe xem đã xảy ra chuyện gì?”

Kỷ Thiển nghe cô thuật lại những gì đã xảy ra. Sau khi biết được mục đích của bữa tiệc tối nay, cô ấy vô cùng sửng sốt, đôi mắt đẹp cụp xuống, cười khẩy: “Lại là hắn ta, cũng chỉ có mình hắn ta mới có thể làm rối tung mọi chuyện, chuyện gì cũng dám làm.”

“Ai?”

“Không ai cả.” Kỷ Thiển gác một chân lên, nghiêng người nhìn cô: “Vậy cậu thấy thế nào, sau này hai người thật sự không thể quay về bên nhau nữa sao?’

“Có lẽ là vậy.” Dụ Nhiên nói: “Vừa rồi tớ vẫn luôn tự nhủ với chính mình rằng, những chuyện đó đều đã qua, những năm tới tớ vẫn sẽ phải ở lại đây, cho nên không có việc gì là ghê gớm cả.”

“Nhưng cậu đã thực sự quên cậu ấy rồi sao? Lúc cậu cự tuyệt cậu ấy, trong lòng cậu không thấy đau à?”

“Đau chứ.”

“Nếu cậu cũng thấy đau, nếu cậu vẫn quan tâm đến cậu ấy, vậy tại sao cậu lại cự tuyệt cậu ấy?”

Kỷ Thiển càng nghe cô nói lại càng thấy bực bội: “Tớ thực sự thấy rất bực, tớ cũng chẳng thể hiểu nổi cậu nữa, cậu thích cậu ấy thì cứ nói với cậu ấy, không việc gì phải giấu cả. Người nổi tiếng thì đã sao, có người chẳng phải cũng có bạn gái, cũng đã kết hôn rồi còn gì. Tại sao đến lượt hai cậu thì lại không thể ở bên nhau? Để tớ nói cho cậu biết, nếu bây giờ người yêu cũ của tớ xuất hiện tại đây, tớ còn có thể trực tiếp cưỡng hôn anh ta đấy. Đều đã là người trưởng thành rồi, sợ cái gì chứ? Cậu yêu cậu ấy mà cậu ấy cũng yêu cậu, không ai có thể ngăn cản được cả.”

Dụ Nhiên mỉm cười: “Thôi bỏ đi, sau này tớ với cậu ấy không còn liên quan đến nhau nữa.”

Nói xong, cô lại cúi đầu xuống, không ngừng lặp lại với chính mình: “Không còn liên quan, không còn liên quan…”

Bàn tay đặt trên đùi cô khẽ run lên.

Kỷ Thiên bị sốc, cô ấy đột nhiên cũng không còn tâm trí để trách mắng Dụ Nhiên nữa.

Cô ấy đã nhớ ra.

Dụ Nhiên vốn chẳng phải là người mạnh mẽ chút nào. Chuyện này cũng có chút liên quan đến xuất thân và tình cảnh của cô, cũng liên quan cả đến tính cách của cô bao năm qua. Kỷ Thiển không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, mà cô ấy cũng không dám hỏi, nhưng cô ấy biết tình cảm mà Dụ Nhiên dành cho Tống Liệt rất sâu đậm.

Hẳn là cô cũng cảm thấy rất khó chịu.

“Thôi bỏ đi.” Kỷ Thiển hít sâu một hơi rồi nói: “Hai ngày nữa tớ sẽ xin nghỉ phép, chúng ta đi chơi một chuyến đi. Cậu muốn đi đâu?”

Phòng luyện tập.

Đây đã là lần thứ ba Tống Liệt làm đứt dây đàn guitar, mà điều này cũng đã khiến tất cả những người đang theo dõi diễn tiến của buổi tập phải tạm dừng lại.

Cậu ngồi ở ghế chính giữa sân khấu với vẻ mặt thất thần, nhưng tay vẫn đang cầm đàn để chỉnh dây.

Chỉ vài giờ sau, cây đàn thứ ba đã được đem đi.

“Đã xảy chuyện gì với cậu hôm nay vậy? Tháng sau còn có buổi biểu diễn, sắp tới cũng có rất nhiều hoạt động nữa đấy, đừng để đến lúc đó lại phải đổi tiết mục vì phát sinh vấn đề.” Có người lo lắng đi tới nói.

Tống Liệt đặt cây đàn xuống rồi đứng lên. Cậu cúi đầu nhìn ngón tay của mình. Bởi vì vừa nãy gảy đàn quá nhiều, hơn nữa lực tay của cậu cũng khá mạnh nên một ngón tay đã bị thương và chảy máu.

“Có thuốc và băng gạc không, mau mang đến đây đi, tay của Tống Liệt bị thương rồi!”

“Không cần.” Tống Liệt thản nhiên rút một tờ khăn giấy rồi lau ngón tay: “Tâm trạng không ổn lắm, lát nữa duyệt lại sau.”

Cậu đi ra ngoài.

Một lát sau Cố Lâm tới, anh ta nhìn thấy ba cây đàn guitar không còn sử dụng được nữa bên cạnh ghế ngồi ở giữa phòng tập.

“Chết tiệt, ba cây đàn của tôi đều bị cậu ta phá hỏng rồi. Dù không phải là đàn mới nhưng đâu đến nỗi phá hỏng nhanh như vậy được.” Cố Lâm đưa tay chạm vào một trong số chúng: “Lên dây căng thế này, chẳng trách mới một lúc đã đứt. Hôm nay cậu ta ăn phải ** à?”

Người ở đằng sau gãi gãi đầu: “Em cũng không rõ, mà mấy ngày hôm nay cũng chẳng thấy cậu ấy cười bao giờ, vừa nãy cũng lên dây đàn liên tục, tay còn bị thương nữa.”

Cố Lâm đứng dậy: “Sắp tới sẽ có rất nhiều hoạt động.”

Vậy nên không thể để tình hình đi xuống thế này được.

Anh ta đến phòng nghỉ tìm Tống Liệt. Lúc này cậu đang ngồi trên ghế sofa và nhìn ra ngoài cửa sổ, vết thương trên tay chẳng hề được băng lại, nhưng nhìn thì có thể thấy miệng vết thương cũng không quá lớn. Cố Lâm ném băng cá nhân cho cậu.

“Băng vào đi, bây giờ cậu có như thế thì cũng không có Dụ Nhiên nào tới xử lý vết thương cho cậu đâu.”

Khi cái tên này được nhắc đến, ánh mắt của Tống Liệt thoáng thay đổi.

Cậu cầm gói băng cá nhân lên, tùy tiện quấn quanh ngón tay mình.

Kể từ sau khi trở về từ hội quán Đăng Hạc, Tống Liệt chẳng hề nói một câu, mà Cố Lâm cũng không dám hỏi. Nhưng vì bản tính tò mò, anh ta rút một điếu thuốc, dựa vào tường quan sát cậu.

“Nói đi, thật sự chia tay rồi sao?”

Tống Liệt không nói lời nào.

Cố Lâm cố tình rút điện thoại ra: “Vậy để tôi hẹn gặp mặt Dụ Nhiên lần nữa vậy. Hừm, nói không chừng bây giờ cô ấy và Giang Khả đang ở cùng nhau, tôi sẽ hỏi xem hai người đó có muốn cùng đi ăn với tôi không.”

Quả nhiên Tống Liệt có phản ứng ngay lập tức, cậu đưa tay giật lấy chiếc điện thoại: “Lượn đi.”

Cố Lâm cười: “Vậy thì cậu trả lời tôi đi, tôi biết nhiều về tình yêu lắm, nên tôi có thể giúp đỡ cậu được.”

Tống Liệt thản nhiên ném chiếc điện thoại của anh ta sang ghế bên cạnh: “Không có gì để nói, qua rồi.”

“Qua rồi thì sao cậu có thể làm hỏng ba chiếc đàn guitar của tôi chỉ trong một ngày chứ?”

“Mấy ngày nữa sẽ bồi thường lại cho anh.”

Cố Lâm cũng không nói thêm gì, mỉm cười như có như không, ngả ra đằng sau: “Vậy cũng được. Dù sao tôi cũng biết rõ thực lực của cậu rồi, cũng chẳng cần phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì lúc cậu lên sân khấu. Okay, hẹn gặp lại.”

Anh ta rời đi, nhưng trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ về một chuyện.

Là một người bạn tốt và cũng là đối tác của Tống Liệt, anh ta thực sự không muốn tâm trạng của Tống Liệt tiếp tục đi xuống như vậy, huống chi chỉ là vì một người con gái? Chẳng lẽ là vì một vấn đề gì đó nên cả hai mới không thể ở bên nhau?

Nhưng không sao, rồi cũng có lúc cửa sổ giấy sẽ bị đâm thủng mà thôi.

Cố Lâm là một người có quan hệ rộng, chơi cũng đẹp, luôn trong trạng thái “vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân” (*), anh em tốt có ở khắp mọi nơi.

(*) vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: đi qua vạn bụi hoa không một phiến lá dính thân, ý chỉ kẻ lăng nhăng chơi bời nhưng chưa từng phải chịu trách nhiệm với ai.

Anh ta đi ra ngoài rồi ngồi lên xe, lại vừa đúng lúc có một người anh em tốt hỏi thăm tình hình, Cố Lâm nhớ tới chuyện này liền thuận miệng hỏi: “Cậu nói thử xem, làm thế nào để tác thành một đôi bây giờ, tôi nhìn không thuận mắt lắm.”

Người bạn đó mỉm cười: “Gặp nhau trên giường?”

Cố Lâm cười điên dại: “Chúng ta đúng là lũ mặt người dạ thú, tư tưởng lớn gặp nhau. Lần trước tôi cũng nói như vậy, nhưng người bạn kia của tôi không giống chúng ta, nên tôi không ra tay được.”

“Có cái gì mà không được. Là ai theo đuổi ai?”

“Bạn tôi là người theo đuổi, mà cô gái đó…” Cố Lâm trầm ngâm một lúc rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hẳn là cũng thích cậu ấy.”

Dù có thế nào thì cũng phải đổ thêm dầu vào lửa thôi.

Anh ta đã biết một cách.

“Tớ mệt quá, thật sự không đi nổi nữa rồi, chúng ta nghỉ một chút đi.”

Hai cô gái đã hẹn cùng nhau đi shopping, nhưng vì đi giày cao gót nên chỉ được một lúc Kỷ Thiển đã kêu mệt. Cô ấy kéo Dụ Nhiên vào một tiệm trà sữa gần đó và ngồi xuống.

Dụ Nhiên nói: “Để tớ đi gọi đồ cho cậu, cậu uống gì?”

“Trà sữa khoai môn kem cheese, không khoai môn viên, không thêm sữa, cảm ơn.”

“Thế để tớ gọi riêng cho cậu một cốc chỉ có kem cheese thôi, xem cậu có nuốt trôi không.”

Kỷ Thiển cười tinh nghịch với cô: “Cái này trên mạng người ta gọi là tớ muốn bo bo cậu (Tớ muốn hôn cậu) đó!”

“Nổi da gà.”

Thời tiết hai ngày hôm nay đặc biệt “đẹp”. Dù đã sang thu nhưng vẫn luôn có mấy ngày nóng nực chẳng khác gì mùa hè, hai cô sắp nóng đến chết vì hai cái áo khoác dày.

Kỷ Thiển cầm ly trà sữa lạnh lên và bắt đầu uống, hai người họ đã quá mệt để lên tiếng.

Vì bên đây quá im lặng nên giọng nói của mấy cô gái nhỏ bên cạnh mới trở nên chói tai như vậy.

“Các cậu biết tin gì chưa, Tống Liệt chuẩn bị tổ chức concert biểu diễn đấy. Tớ muốn đi quá!”

“Nhưng không phải tổ chức ở Dung Thành mà là ở Đế Đô, xa quá, tớ không có nhiều tiền như vậy.”

“Tiết kiệm tiền đi, ngồi ở hàng sau, vé không đắt như vậy đâu, hàng cuối cùng cũng chỉ có mấy trăm tệ thôi.”

“Nhưng dạo gần đây anh yêu của tớ không xuất hiện mấy, gần như chẳng thấy mặt mũi  đâu, không biết là vì vấn đề cá nhân hay có chuyện gì nữa, chẳng thấy anh yêu cập nhật ảnh trên Reuters gì cả.”

Kỷ Thiển nhướng mày ám chỉ với Dụ Nhiên một cách điên cuồng.

Nhưng người bên cạnh chẳng buồn phản ứng lại, cũng không biết có phải không nghe thấy hay không.

Cơ mà không thể không nghe thấy được.

Thật ra Dụ Nhiên cũng đã quen với chuyện đó.

Trước đây khi chưa gặp lại Tống Liệt, xung quanh cô thỉnh thoảng cũng có tin tức về cậu, hoặc nhiều khi bạn bè cô cũng vô tình nhắc đến cậu trong lúc bàn tán về các idol thần tượng, hoặc đôi khi cô cũng bắt gặp cậu trên các quảng cáo ở trung tâm thương mại.

Giờ cậu đang làm gì?

Kỷ Thiển thở dài, nói: “Tớ cảm thấy cậu không thể tiếp tục như thế này được nữa rồi, cạnh cậu chẳng có bạn bè mấy là sao hả. Mấy ngày nữa đồng nghiệp cùng công ty tớ có tổ chức tiệc gặp mặt, cậu đi cùng với tớ nhé?”

“Tiệc gặp mặt kiểu gì?”

“Hừm… Có lẽ sẽ vừa uống rượu vừa tán gẫu chăng? Tụ tập tại một quán bar, tớ cũng không ai là người tổ chức, dù sao thì đó cũng là một bữa tiệc lớn, người ta cũng bao hết mọi chi phí rồi, cậu chỉ việc xách mông đến đó thôi.”

“Quán bar?” Dụ Nhiên chống cằm xem xét: “Thôi bỏ đi, tớ chưa từng tới mấy chỗ đó.”

“Chưa từng tới thì càng phải tới. Có mấy người bạn của tớ cũng đi nên không có vấn đề gì đâu.”

“Tớ không nghĩ mình sẽ hòa nhập được ở đó, với lại tửu lượng của tớ cũng không tốt.”

Cô từ nhỏ đã được giáo dục rằng quán bar là một địa điểm không thể tùy tiện tới, và quan điểm này vẫn luôn ảnh hưởng đến cô dù cô đã trưởng thành được một thời gian dài.

Huống chi bạn của Kỷ Thiển không có nghĩa sẽ trở thành bạn của cô, vì vậy Dụ Nhiên không biết phải đối nhân xử thế với bọn họ như thế nào.

Kỷ Thiển nói: “Thôi được rồi, tớ tự đi vậy, chắc sẽ về muộn một chút.”

“Cậu đi một mình thế nào được? Con gái ở bên ngoài một mình chẳng an toàn chút nào.”

“‘Em gái’ đây không đi với ‘anh’ thì ‘anh’ biết làm thế nào? Đã lâu rồi tớ không được uống rượu, không được gặp các anh chàng đẹp trai, muốn đi bar tiệc tùng các kiểu cũng không được. Chán.” Kỷ Thiển nằm bò ra bàn, bĩu môi, nháy mắt với cô: “Đó là một buổi tiệc được tổ chức riêng tư, sau đó đều dọn sạch sẽ hết, ở đó toàn là các đại thiếu gia hoặc là những người có địa vị, không phức tạp như cậu nghĩ đâu. Đi đi mà.”

“Đi mà, xin cậu đấy.”

Vì tính chất công việc phải thường xuyên giao du nên Kỷ Thiển rất giỏi trong việc làm nũng.

Nên thành ra với cái chất giọng mềm mại, nhẹ nhàng như thế này, đến đàn ông cũng phải nhũn xương vì nó.

Dụ Nhiên không chịu nổi được nữa nên đành thỏa hiệp: “Nhưng tớ chỉ đi cùng cậu một lúc thôi, đến giờ thì phải về nhà.”

“Được!”

Địa điểm tổ chức là một quán bar rất nổi tiếng trong thành phố.

Bình thường những người có tiền chưa chắc đã đặt chân được vào chốn này, huống chi là bao cả quán để mở tiệc thâu đêm. E rằng một đêm thế này cũng phải mất cả trăm nghìn tệ.

Dụ Nhiên thầm thờ dài trong lòng trước sự chịu chơi của giới nhà giàu, trong khi Kỷ Thiển lại hừng hực khí thế kéo cô đi vào.

Bên trong đã có một vài người tới, khung cảnh thật xa hoa trụy lạc, bầu không khí vô cùng sôi động.

Cô ấy kéo Dụ Nhiên đến quầy bar để gọi rượu. Dụ Nhiên có chút ngần ngại khi nhìn thấy chúng, nhưng Kỷ Thiển đã mạnh bạo dúi một ly rượu vào tay cô: “Đến cũng đến rồi, dù sao đêm nay cũng miễn phí mà, uống xong là xong việc.”

“Chỗ này là ai bao vậy, ông chủ của các cậu à?”

“Không biết nữa, nhưng đồng nghiệp của tớ cũng được mời tới, vì vậy tớ cũng không hỏi, chỉ biết là con cháu của một đại gia nào đó.” Kỷ Thiển vừa uống rượu vừa nhìn ngắm xung quanh. Nhưng khi ánh mắt cô ấy chạm đến một chiếc ghế dài ở trong góc, ngụm rượu trong miệng tý thì phun hết ra ngoài.

Cô ấy vội vàng quay đầu lại, nắm chặt tay Dụ Nhiên: “Xong đời rồi.”

“Sao vậy?”

Dụ Nhiên khó hiểu nhìn tới nơi mà cô ấy vừa nhìn, và chỉ một cái liếc nhìn đó thôi, máu trong người cô lập tức chảy ngược dòng.

Trên hàng ghế dài có một vài gương mặt quen thuộc.

Ở đó đều là những doanh nhân có máu mặt trong giới, họ đang túm tụm lại uống rượu với nhau, và Cố Lâm cũng có mặt.

Ngoài ra, bên cạnh Cố Lâm còn có một người con trai với vẻ mặt vô cảm.

Tống Liệt mặc áo sơ mi, nhìn lạnh lùng, trầm mặc giống hệt một “cao lãnh chi hoa”. Nói tóm lại, trông cậu chẳng hợp với khung cảnh này chút nào.

Dụ Nhiên quay đầu lại một cách cứng nhắc.

Cô vô thức muốn cầm túi lên và rời đi. Kỷ Thiển cũng có chút sững sờ, không biết là cô ấy đã nhìn thấy ai, nhưng nụ cười trên gương mặt của hai cô gái đều đã biến mất.

Đột nhiên cô ấy nhận được một tin nhắn.

Kỷ Thiển không thể nhịn được cười khi nhìn thấy nó: “Sếp của tớ gọi qua đó để nâng cốc chúc mừng.”

“Sếp của cậu là ai?”

“Vừa mới tới bàn của bọn họ.”

Cái bàn đó khá lớn, có không dưới tám người ngồi ở đó, nhìn qua có thể thấy được tất cả các sếp lớn trong giới đều đang bàn chuyện làm ăn với nhau, cho nên sếp của Kỷ Thiển có mặt ở đó cũng là chuyện bình thường.

Kỷ Thiển hôm nay ăn diện rất lộng lẫy, chỉ một chiếc váy dài màu đỏ thôi cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn, trông thật giống một cô nàng hiểu rõ mọi lễ nghi của tầng lớp thượng lưu, đàn ông khi nói chuyện với nhau đều rất thích những cô gái như vậy tới lấy lòng.

Dụ Nhiên hỏi: “Không đi có được không?”

“Hôm nay tớ có thể đến đây cũng là nhờ sự ưu ái của sếp, tớ mà nói không được, nhỡ tớ mất việc thì sao?” Kỷ Thiển lại liếc qua bên đó.

“Nhiên Nhiên, có thể tớ sẽ phải đi mất một lúc. Cậu cứ ngồi đây uống rượu đợi tớ, xong việc tớ sẽ quay lại luôn.”

Dụ Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Kỷ Thiển thực sự rất giỏi trong việc xã giao, cô ấy bước đến với túi xách và rượu trên tay, nhan sắc rực rỡ, nhanh chóng trở thành tâm điểm thu hút mọi sự chú ý. Cô ấy mỉm cười với từng người, nâng ly kính rượu từng người, và sau một hồi trò chuyện, cô ấy dần hòa vào đám đông, không biết đang nói về vấn đề gì.

Dụ Nhiên ngồi đó một mình, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu cho bớt ngượng ngùng.

Nghĩ đến Tống Liệt cũng đang có mặt ở đây, cô không buông lỏng được những tâm tư trong lòng, không thể tự nhiên mà hòa vào bầu không khí ở đây được.

Thỉnh thoảng cô có lén nhìn vài lần, Tống Liệt đang nói chuyện với những người xung quanh, nhưng lại chẳng thèm liếc nhìn cô dù chỉ một cái.

Dụ Nhiên nhớ lại những gì cậu đã nói hôm trước.

Càng nghĩ về chuyện đó, trái tim cô càng lạnh đi, phải cố gắng lắm mới bình tâm trở lại.

Thực ra lúc đó trong phòng riêng, cô vì tức giận và nóng ruột nên mới nói ra những lời đó, và cô đã rất hối hận sau khi nói ra.

Bởi vì cô đã nhìn thấy nụ cười tự giễu của Tống Liệt, nhìn thấy sự tổn thương trên gương mặt cậu.

Cô đã từng nói kiếp này cô sẽ không bao giờ rời xa cậu, mọi người không yêu thương cậu, không cần cậu thì cô nguyện sẽ đối xử tốt với cậu, đập nát mọi thứ rồi nuốt vào trong bụng, liều mạng đánh đổi tất cả chỉ vì cậu.

Nhưng sau bao nhiêu năm, cô lại là người đầu tiên nói rằng cô ghét cậu.

Ngay cả Dụ Nhiên cũng cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ.

Nhưng ai biết được, cô cũng đã từng nghĩ đến điều đó.

Nhiều khi nửa đêm thức giấc, ngoài trời mưa tầm tã, cô luôn nằm mơ thấy cậu.

Đôi khi cô luôn tự nghĩ rằng cậu đang ở bên cạnh cô, rằng cô có thể thoải mái ôm lấy cậu, có thể thỏa thích nói cười, có thể nói rằng cô cũng yêu cậu rất nhiều.

Nhưng giờ không được nữa rồi, cậu đã thực sự rời đi.

Cô uống cạn một ly rượu, dạ dày có chút nóng rát, cô cau mày nhìn loại rượu mình đã uống —— Rượu Wishky.

Dụ Nhiên thầm nghĩ, quán bar đúng là một nơi chẳng tốt đẹp chút nào, nếu không thì sao cô có thể có những suy nghĩ như vậy?

“Tiểu thư, đây là trà giải rượu mà ngài Cố nhờ tôi mang tới cho cô. Ngài ấy cũng nhờ tôi chuyển lời rằng nếu lát nữa say quá, ngài ấy sẽ đưa cô và bạn cô về nhà.”

Dụ Nhiên nhìn theo hướng mà người kia chỉ, Cố Lâm đang ngồi gác chân ở đó, giơ tay mỉm cười chào cô.

Trong ấn tượng của cô, Cố Lâm là một người rất nham hiểm.

Anh ta có những suy nghĩ khó đoán, có dã tâm, nhưng anh ta lại có thể dùng nụ cười của mình để che giấu những điều đó đi. Bữa tiệc lần trước chắc là do anh ta sắp xếp, nhưng anh ta lại là bạn của Tống Liệt.

Dụ Nhiên thấy váng đầu, nhưng cô vẫn nhận lấy: “Cảm ơn anh ấy giúp tôi.”

Uống trà xong liền thấy thoải mái hơn một chút.

Dụ Nhiên cầm túi xách lên chuẩn bị đi tìm Kỷ Thiển, cô không thể để Kỷ Thiển nói chuyện với mấy tên đàn ông đó mãi được. Dù sao thì quán bar cũng tối tăm và hỗn loạn như vậy, ai mà biết được liệu có người nào đó nhân cơ hội mà làm càn không.

Nhưng nơi này có quá nhiều người, cô đi tìm rất lâu cũng không thấy cô ấy đâu. Sau một hồi chen chúc, Dụ Nhiên đành phải trở về vị trí cũ.

Chợt có người gọi cô ở sau lưng: “Cô Dụ?”

Dụ Nhiên quay đầu lại nhìn, là một gương mặt quen thuộc.

Trương Kỳ, ông chủ của một công ty mà cô đã từng hợp tác rất lâu trước đây.

“Nãy giờ tôi cứ băn khoăn mãi không biết có phải là cô không, không ngờ lại trùng hợp như vậy. Cô Dụ sao lại ngồi đây một mình vậy, không thấy cô đơn sao?”

Trương Kỳ thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Dụ Nhiên có chút không thoải mái, nhưng cô vẫn mỉm cười, vô thức dịch sang bên cạnh một chút: “Đúng vậy, tôi đang đợi bạn mình.”

“Tôi đã rất ấn tượng về cô, sau bữa cơm lần trước tôi đã rất muốn hỏi xin phương thức liên lạc của cô, nhưng tôi đã không có cơ hội. Nào, cùng uống một ly chứ?”

“Tôi không biết uống rượu.”

Hắn ta rót một ly rượu rồi đẩy tới trước mặt cô: “Lần trước cô cũng nói là không biết uống, nhưng cuối cùng vẫn uống rất táo bạo. Đừng nghĩ có thể gạt được tôi, vừa rồi tôi đã nhìn thấy cô uống rượu.”

Dụ Nhiên biết hắn ta đã quan sát mình từ nãy đến giờ.

Bởi vì đã từng hợp tác, ai biết sau này có tái hợp tác nữa hay không nên Dụ Nhiên cũng khó mà làm hắn ta mất mặt, cuối cùng đành phải nhấp hai ngụm tượng trưng.

Trương Kỳ tỏ ra rất thân thiết với cô, không ngừng liến thoắng với Dụ Nhiên để làm quen.

Dụ Nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng.

Vốn chỉ định nói chuyện hai ba câu cho qua, giữ được khoảng cách là tốt nhất, ai ngờ hắn ta đột nhiên quàng tay qua vai cô: “Chúng ta thêm Wechat đi, lần sau còn có thể liên lạc…”

Dụ Nhiên bị giật mình, lập tức né tránh cánh tay của hắn ta.

Trương Kỳ hơi ngạc nhiên.

Dụ Nhiên cầm túi xách lên, nói: “Xin lỗi giám đốc Trương, hình như tôi nhìn thấy bạn tôi rồi, tôi đi trước đây.”

Trương Kỳ không nói thêm gì nữa và để cô đi.

Dụ Nhiên thực sự muốn rời đi.

Cô tìm Kỷ Thiển ở khắp nơi, nhưng sau một hồi đi lại, cô nhận thấy được cơ thể mình bắt đầu có chút khác thường.

Một cảm giác rất bất thường, cả người vô cùng bứt rứt, chân tay đều bủn rủn.

Cô vốn không nghĩ nhiều về điều đó, cho đến khi nhận ra tay mình đang run lên.

Dụ Nhiên quay đầu nhìn lại chỗ mình vừa ngồi. Trương Kỳ vẫn đang ngồi đó, thấy cô nhìn sang liền nâng ly lên cười với cô.

Cô có một dự cảm chẳng lành rằng, nếu mình còn ở lại chỗ này nữa thì chắc chắn sẽ bị xấu mặt.

Dụ Nhiên rời khỏi sàn nhảy ở trung tâm và đi ra hành lang ở bên ngoài.

Nhưng cảm giác đó càng ngày càng rõ ràng. Dụ Nhiên dựa vào tường lần mò tìm điện thoại, tay cô run run bấm số của Kỷ Thiển, nhưng còn chưa kịp nhấn nút gọi thì cô đã khuỵu xuống đất trước.

Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình gặp phải chuyện như vậy.

Là Trương Kỳ sao? Ở đây có nhiều người như vậy, sao hắn dám? Tại sao vừa rồi cô lại uống cạn ly rượu đó chứ?

Dụ Nhiên cầm điện thoại rồi lê bước ra ngoài, nhưng vừa mới đi được vài bước thì hai chân cô đã mềm nhũn ra.

Lúc đi qua ngã rẽ, cô đụng phải một người nào đó.

Dụ Nhiên run giọng nói xin lỗi, nhưng vừa chuẩn bị lướt ngang qua người đó, cổ tay cô đột nhiên bị túm lấy.

Cô ngước mắt lên liền bắt gặp ánh nhìn của Tống Liệt.

“Chị bị sao vậy?” Tống Liệt hỏi.

Gương mặt cô trắng bệch, môi hé mở, thở phì phò một cách bất thường.

Ngay cả lúc này khi ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt cô đều đã ngấn nước, rất khác với thường ngày.

Dụ Nhiên lắc đầu: “Chị không biết, không biết nữa… Có người đưa ly rượu cho chị, sau đó chị đột nhiên thành ra như vậy.”

Tống Liệt lập tức hiểu ra.

Hai tay cô mềm nhũn, cơ thể dúi về phía cậu, siết chặt vạt áo của cậu: “Em có xe không, chị muốn về.”

Tình huống này không phải là hiếm gặp.

Nhưng Tống Liệt chưa bao giờ nghĩ lại có người dám xuống tay với Dụ Nhiên, và nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, cậu chắc chắn sẽ không đi ra ngoài một lúc như vậy.

Cậu không nói thêm câu gì, trực tiếp bế cô ra ngoài.

Tống Liệt giữ nguyên vẻ mặt căng như dây đàn suốt cả quãng đường bế Dụ Nhiên đến bãi đỗ xe. Đến bên cạnh xe, cậu đặt cô ngồi xuống ghế phụ: “Đừng sợ, em sẽ đưa chị đến bệnh viện, sẽ ổn thôi.”

Dụ Nhiên gắng gượng để bản thân mình giữ được sự tỉnh táo, cũng cố gắng để mình không bị mất mặt.

Nhưng đây là xe của Tống Liệt, bên trong chỉ có hơi thở thanh mát thuộc về riêng cậu.

Cô cảm thấy đây chính là cơ hội mà ông trời cố tình ban cho cô, để cô có thể làm loạn, để cô không còn chạy trốn.

Cô sẽ không còn tổn thương, không còn phải ở một mình như mấy năm vừa rồi nữa.

Tống Liệt ngồi vào ghế lái và chuẩn bị lái xe rời đi.

Đột nhiên có một sự thôi thúc nào đó khiến Dụ Nhiên nắm chặt lấy tay cậu: “Khoan đã.”

Cậu dừng lại và nhìn cô.

Cô ngồi dậy, vẫn cứ nắm chặt tay cậu, từ từ nghiêng người về phía cậu. Tống Liệt quan sát động tác của cô, cho đến khi cô ở rất gần cậu.

Cô từ từ gục đầu vào vai cậu, cả người gần như nằm trong lòng cậu.

Giống như cô đã rất mệt mỏi sau một thời gian dài phải gắng gượng.

“Chị xin lỗi, A Liệt.” Cậu nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của cô.

Tống Liệt cảm nhận được trái tim mình khẽ run lên.

Cậu ngây người dời tầm mắt đi và nhìn chằm chằm về phía trước, không nhìn cô nữa.

Dụ Nhiên hít một hơi thật sâu, đột nhiên ôm chặt lấy cậu, liên tục thầm thì: “Chị xin lỗi, chị xin lỗi…”

Hai mắt Tống Liệt dần đỏ lên.

“Tại sao chị lại nói xin lỗi?”

“Lời nói ghét em mấy hôm trước là chị đã lừa em, còn cả việc đã bỏ em lại trước đây… Chị cũng không biết tại sao chị lại đột nhiên muốn nói ra, nhưng chị thực sự rất muốn nói điều này. A Liệt, chị xin lỗi, rất xin lỗi em.”

Cậu ngồi thẳng dậy và đối mặt với cô.

Dụ Nhiên cứ lặp đi lặp lại một câu như bị mê sảng. Tống Liệt nghiêm túc nhìn cô, lúc này cô mới dừng lại.

“Chị bây giờ có biết mình là ai, biết em là ai không?”

Cậu tưởng rằng Dụ Nhiên đã say.

Nhưng Dụ Nhiên rất tỉnh táo.

Đôi mắt cô ngấn lệ, ánh mắt nhìn cậu không giống như đang say một chút nào.

Cô nói: “Chị biết, em là A Liệt. Chị không say, chị rất tỉnh, chỉ là cơ thể không được thoải mái mà thôi.”

Nói xong, cô im lặng một hồi rồi chậm rãi nói tiếp: “Nhưng chị cũng đã phải kìm nén rất lâu. Những lời nói ghét em lúc trước không phải là những lời xuất phát từ đáy lòng chị. Em đừng trách chị, được không?”

Bàn tay đang đặt sau lưng cô của Tống Liệt run lên.

“Em biết, từ trước đến giờ em chưa bao giờ trách chị. Em chỉ nghĩ rằng chị thực sự rất ghét em, chỉ là em…”

“Chỉ là em quá yêu chị.”

Dụ Nhiên nói: “Em cũng yêu anh.”

Tống Liệt ngẩn người, cậu tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

Dụ Nhiên đưa tay lên ôm mặt cậu, nghiêm túc nói: “Em nói, Tống Liệt, em yêu anh.”

Và ngay sau khi cô vừa nói xong.

Tống Liệt cúi xuống hôn cô mạnh bạo, cậu siết chặt eo cô, như sợ rằng chỉ một giây tiếp theo thôi cô sẽ đi mất.

Thật khó để tách rời.

Dụ Nhiên chậm rãi nhổm dậy và tiến về phía cậu, Tống Liệt chợt né tránh đôi môi cô.

Hai người đều hô hấp một cách khó khăn.

Giọng cậu run lên: “Em có biết hậu quả của việc này là gì không Dụ Nhiên? Anh là một người đàn ông bình thường, anh không phải người tốt, chuyện gì anh cũng đều có thể làm ra được ——”

Dụ Nhiên nói: “Vậy thì làm đi.”

Thực sự thì mấy ngày nay Dụ Nhiên đã suy nghĩ rất nhiều.

Đôi khi nửa đêm không ngủ được, cô lại nghĩ về hai năm qua cô đã một mình tồn tại ở đây như thế nào, nghĩ về những chuyện mà cô và Tống Liệt đã cùng trải qua, tuy khó khăn đến cùng cực, nhưng bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, cùng nhau vượt qua.

Cô chưa bao giờ muốn làm liên lụy đến cậu, cô cũng không muốn mình sẽ trở thành gánh nặng cho cuộc đời cậu. Cô chỉ là một người bình thường, lẻ loi một mình, nhưng cô lại độc chiếm quá nhiều hơi ấm mà Tống Liệt dành cho mình trong những năm đó.

Có lẽ là từ rất nhiều năm trước, khi chàng thiếu niên không màng tất cả mà đứng lên vì cô, trái tim Dụ Nhiên đã bắt đầu rung động.

Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác được quan tâm nhiều đến như thế này.

Như nhiều người đã nói, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, cô không có gì cả, nào đáng để người khác phải quan tâm.

Nhưng Tống Liệt thì không.

Cậu đã nói rằng, cô không như vậy, cô còn có cậu ở bên cạnh.

Những ngày qua Dụ Nhiên thường tự hỏi tại sao mình lại làm như vậy với cậu? Dù cho có khó khăn đến thế nào đi chăng nữa, tại sao cô nhất định phải gạt bỏ nó đi?

Có phải cô nên cố gắng bước từng bước một, phải dũng cảm lên, giống như Kỷ Thiển nói vậy, thích chính là thích, chính là muốn được ở bên nhau.

Cô có cảm giác mình như đang nằm mơ, nhưng cô vẫn biết rất rõ từng vị trí mà cô đã đi qua, chẳng hạn như nhà của Tống Liệt, chẳng hạn như thang máy trong tòa chung cư nơi cậu ở, chẳng hạn như phòng ngủ của cậu.

Là căn phòng mà trước đây cô đã nghỉ ngơi.

Ánh đèn quá chói mắt.

Họ hôn nhau dọc theo quãng đường từ cửa vào đến phòng ngủ. Dụ Nhiên cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của cậu trong sự rối loạn, nhưng lại bị cậu giữ tay lại.

Cậu hỏi cô: “Dụ Nhiên, bây giờ em còn biết anh là ai không?”

Hai mắt của Dụ Nhiên đã mờ đi, nó khiến cho người khác có cảm giác cô chỉ đang bốc đồng vì say rượu mà thôi.

Tống Liệt không muốn như vậy.

Thứ cậu muốn là trái tim cô, muốn cô biết chính xác cậu là ai vào thời điểm này.

Dụ Nhiên nói: “Em biết, anh là Tống Liệt, của em.”

Giọng cậu khàn đi: “Là của em, cả đời này anh chỉ là của em. Nếu sau đêm nay em muốn rời đi, anh sẽ không cho em bất cứ cơ hội nào nữa đâu.”

Dụ Nhiên vòng tay qua cổ cậu: “Không đi, không bao giờ rời đi nữa.”

Nhiệt độ thật mát mẻ, giờ cao điểm buổi sáng còn chưa tới, bên ngoài không có một tiếng xe, thật yên tĩnh.

Khi Dụ Nhiên tỉnh giấc, đầu cô choáng váng và đau khắp mình mẩy.

Một chiếc chăn bông lạ lẫm được đắp lên người cô. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu mới từ từ chấp nhận được hiện thực này.

Cô cảm thấy… Đây có lẽ sẽ là điều bốc đồng nhất mà cô đã làm trong cuộc đời mình.

Khi Tống Liệt bước ra từ trong phòng tắm với chiếc khăn tắm quấn quanh người, Dụ Nhiên yên lặng kéo chăn lên trùm kín mít.

Nhìn cũng không dám nhìn.

Tống Liệt biết cô xấu hổ nên cũng không buông lời trêu chọc cô, nhưng cậu lại cố tình ngồi xuống mép giường để lau khô tóc.

Dụ Nhiên lẳng lặng nằm dịch sang chỗ khác.

Cuối cùng vẫn là không nhịn được, cô ló đầu từ trong chăn ra: “Chuyện đó… Chị muốn nói vài điều về chuyện tối hôm qua. Hay là chúng ta…”

Tống Liệt hờ hững nói: “Nếu chị muốn nói chỉ là tình một đêm, hoặc là chuyện ngoài ý muốn, thì em không ngại làm thêm mấy hiệp nữa bây giờ đâu.”

Dụ Nhiên liền nuốt ngược lại câu nói định nói vào bên trong.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang