“… Hả?”
“Tôi nói, sau này chị sẽ có bạn trai sao?”
Mí mắt của Tống Liệt thoáng động đậy: “Giống như chàng trai vừa rồi, quan hệ giữa hai người rất tốt, sau đó sẽ từ từ ở bên nhau, rồi sau đó, sẽ rất thân mật.”
Dụ Nhiên chợt hiểu ra: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Dụ Nhiên thấy có chút buồn cười. Cô đứng dậy, giơ tay xoa đầu cậu: “Thằng nhóc này cả ngày chỉ nghĩ cái gì không biết, chẳng lẽ chị gặp lại bạn học thì người đó chính là người yêu của chị sao. Cậu ta thực sự chỉ là bạn học cũ của chị, bọn chị cũng không thân thiết lắm. Em nghĩ gì vậy, tưởng đó là bạn trai của chị sao?”
Tống Liệt nắm lấy cổ tay cô: “Tôi không phải là trẻ con, huống chi chị chỉ lớn hơn tôi có hai tuổi.”
Cổ tay của Dụ Nhiên khá lạnh, nhưng lòng bàn tay cậu lại nóng bỏng.
Da thịt tiếp xúc với nhau như vậy, nhiệt độ chênh lệch như vậy khiến cô cảm nhận rõ ràng sức nóng vô cùng của bàn tay cậu.
Dụ Nhiên cảm thấy rất lạ.
Cánh cửa còn chưa đóng lại, ánh sáng và bóng tối hòa quyện với nhau, mà bọn họ thì đang đứng ở trước cửa.
Bất kể lúc nào cũng sẽ có người đi qua.
“Được rồi, chị biết rồi, nhưng người vừa rồi thực sự không phải bạn trai chị, em buông tay ra trước đi.” Dụ Nhiên nhẹ giọng nói với cậu.
“Chị còn chưa trả lời tôi, sau này chị sẽ hẹn hò với người khác sao?”
Cậu không giống như là đang hỏi, mà giống như là đang lập quân lệnh trạng với cô hơn, bởi vì biểu cảm trên mặt cậu thực sự rất nghiêm túc. Dụ Nhiên không biết mình có nên trả lời có hay không nữa.
Cô nói: “Cũng… Có thể là vậy, ai mà biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai chứ. Với lại A Liệt sau này cũng sẽ có bạn gái mà, sẽ đưa cô ấy về gặp chị, sẽ…”
“Nhưng tôi sẽ không làm như vậy.”
Trái tim Dụ Nhiên chợt hẫng lại một nhịp.
“Tôi không có bạn gái, sau này cũng sẽ không có, đồng nghĩa với việc tôi không muốn chị hẹn hò, bất cứ lúc nào cũng không được.”
Cậu trầm giọng nói câu đó, rồi cũng chẳng thèm đợi Dụ Nhiên đáp lại.
Cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên được mở ra, Dụ Nhiên sợ tới mức cả người khẽ run lên, Tống Liệt liền nhân cơ hội đó mà kéo cô vào lòng, một tay che mặt cô, tay còn lại đặt lên eo cô.
Nhìn từ xa, trông bọn họ giống như một cặp tình nhân đang đứng ôm nhau ở ngoài cửa, hơn nữa Dụ Nhiên và Tống Liệt lại còn đứng sát nhau như vậy, cả khuôn mặt cô gần như vùi vào lồng ngực cậu.
Người chủ của căn nhà bên cạnh đang chuẩn bị xuống dưới, lúc đi ngang qua không khỏi liếc nhìn hai người họ mấy lần.
Tuy da mặt Dụ Nhiên mỏng, nhưng hai giây vừa rồi cô lại rất ngoan ngoãn rúc vào lòng cậu với trái tim đập liên hồi.
Hai vành tai từ từ đỏ lên.
Tống Liệt rũ mắt xuống để quan sát phản ứng của cô, trói chặt những thay đổi trong cảm xúc của cô vào mắt mình.
Trái tim Dụ Nhiên càng lúc càng đập nhanh như gõ trống.
Cô đã sớm quên những lời mà Tống Liệt vừa nói với mình, trước mắt cô bây giờ chỉ còn lại tư thế đứng của mình và Tống Liệt.
Cô đang trong vòng tay của Tống Liệt, khoảng cách giữa hai người rất gần, hai cơ thể như dán chặt vào nhau.
Sao có thể như vậy được?
Khi tiếng bước chân xuống dưới nhỏ dần, Dụ Nhiên rời khỏi vòng tay cậu: “Tống Liệt, đừng làm loạn nữa.”
“Chị với Uông Đình thực sự chỉ là bạn cùng lớp, em đừng nghĩ nhiều về chuyện đó làm gì. Với cả,” Dụ Nhiên có chút khác thường mà liếc nhìn về phía cầu thang: “Sau này đừng đùa với chị như vậy nữa.”
Cô đang nói đến cái ôm vừa rồi.
Dụ Nhiên bước vào phòng khách. Tống Liệt đóng cửa lại rồi cũng đi vào theo cô: “Đùa như nào cơ?”
Cô dừng bước, quay đầu lại và nghiêm túc nhìn cậu: “Sau này không được tùy tiện ôm chị.”
“Nhưng trước đây tôi cũng ôm chị còn gì, lúc đấy có sao đâu, tại sao bây giờ lại không thể ôm? Quan hệ giữa hai chúng ta tốt như vậy, thân mật là chuyện đương nhiên.”
Tống Liệt nói điều đó rất tự nhiên, giống như mọi chuyện thực sự nên là như vậy.
Quan hệ tốt nên thân mật là chuyện đương nhiên sao…?
Là như vậy sao?
Dụ Nhiên cảm thấy điều đó thật gượng ép, nếu là trước đây cô cũng sẽ nghĩ giống Tống Liệt, nhưng bây giờ thì cô không thể nghĩ như vậy.
“Dù mối quan hệ có tốt đẹp đến đâu thì cũng không thể tùy tiện ôm được. Dù thế nào thì sau này em đừng làm như vậy.”
Ánh mắt Tống Liệt ảm đạm đi.
Cậu khẽ cười: “Được, tôi hiểu rồi.”
Tối nay là Tống Liệt nấu cơm.
Cậu vẫn luôn chân luôn tay trong bếp với cái tạp dề như mọi ngày, sau khi nấu cơm xong lại nhẹ giọng gọi cô: “Chị, ăn cơm.”
Hoàn toàn không có thái độ lạnh lùng như khi cậu hỏi cô sau này sẽ hẹn hò đúng không lúc ở cửa.
Đôi khi Dụ Nhiên vẫn luôn tự hỏi, liệu có phải Tống Liệt còn có một mặt khác mà cô không biết đúng không.
Giấc mơ lần trước khiến cô thấy rất bối rối, đã rất nhiều lần khiến Dụ Nhiên cảm thấy nó giống như đã thực sự xảy ra.
Nhưng sao cô có thể có những suy nghĩ như vậy với Tống Liệt được? Hôn cậu, rồi cả làm chuyện đó với cậu…
Dụ Nhiên cũng đã nghĩ đến chuyện vì cô say nên mới thấy nó chân thực như vậy, nhưng dù thế nào cô cũng không thể áp đặt ý nghĩ này lên Tống Liệt được. Cậu bây giờ đang ở trong bếp, mỉm cười dịu dàng với cô, trìu mến gọi cô một tiếng chị.
Cô không thể tưởng tượng được mặt khác của cậu, bởi vì A Liệt trong mắt cô chính là như vậy.
Dụ Nhiên tự an ủi chính mình trong lòng, định nghĩa tất cả những điều mà cô suy nghĩ trong đầu là ảo giác sinh ra do hai người quá thân thiết mà thôi ——
Buổi tối, Dụ Nhiên đi tắm, Tống Liệt ngồi đọc sách trong phòng khách.
Điện thoại của cô trên bàn trà đã đổ chuông mấy lần.
Tống Liệt vốn không định để ý đến nó.
Nhưng khi màn hình điện thoại sáng đèn, mi mắt cậu hơi nhướng lên, vô tình nhìn thấy hai chữ “Uông Đình” trên đó.
Cậu đặt quyển sách trên tay xuống, vươn tay cầm cái điện thoại lên.
Điện thoại của Dụ Nhiên không đặt mật khẩu.
Uông Đình: Ngày mai cậu có rảnh không? Tôi định mời cậu đi ăn tối. Nếu cậu rảnh thì chúng ta gặp nhau ở nhà hàng Cây Sồi nhé.
Sau đó còn có mấy tin nhắn nữa.
Tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm át đi tiếng chuông tin nhắn của cô.
Tống Liệt liếc nhìn về phía phòng tắm, đầu ngón tay lướt qua, nhấn nút xóa tin nhắn của đối phương.
Sau đó cậu đặt điện thoại lại chỗ cũ, đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Lớp kính mờ trên cửa phòng tắm phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp bên trong, Tống Liệt đứng ngoài cửa lặng lẽ quan sát.
Vòi nước trên bồn rửa mặt chưa tắt, tiếng nước rào rào chảy xuống. Cậu siết chặt bàn tay, sau đó lại rút điếu thuốc ra, chuẩn bị châm lửa nhưng lại phát hiện không có bật lửa ở đây.
“Chị.” Cậu gọi cô.
Âm thanh xuyên qua cửa kính nghe không quá rõ nên Dụ Nhiên ở bên trong không nghe thấy. Cậu lại gọi cô: “Tôi xuống siêu thị ở dưới nhà, chị có muốn uống nước trái cây không?”
Dụ Nhiên ở bên trong trả lời: “Chị không uống đâu, em đi đi.”
Tống Liệt mặc quần áo ở nhà đi xuống dưới. Cậu xuống siêu thị để mua bật lửa, nhân tiện mua thêm một ít nước trái cây.
Cậu châm một điếu thuốc ở dưới sân, sau khi hút thuốc xong chuẩn bị quay về thì phát hiện ra có mấy cô gái ở cách đó không xa đang nhìn cậu chằm chằm, vừa cười vừa nói chuyện gì đó.
Cậu đã quá quen với việc đó, đang định coi như không nhìn thấy mà xách đồ về nhà thì mấy cô gái đó lại chạy về phía cậu.
“Xin chào, cho chúng tôi hỏi Dụ Nhiên sống ở đây đúng không?”
Tống Liệt đáp: “Có chuyện gì sao?”
“Chúng tôi là bạn của cô ấy, là bạn đại học. Trước đây chúng tôi có hẹn nhau sẽ tới nhà rủ cô ấy đi chơi trong kỳ nghỉ, vừa hay hôm nay chúng tôi có đi ăn tối gần đây nên đã trực tiếp tới sau khi nhớ ra.”
Tống Liệt ồ lên một tiếng.
Bọn họ đi theo Tống Liệt lên nhà. Lúc đi lên tầng, bọn họ có hỏi Tống Liệt có phải là cậu em trai mà cô hay nhắc tới không nhưng Tống Liệt lại không đáp lại.
Vào nhà, Dụ Nhiên vừa mới tắm xong, cô đã rất kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ.
Cô dẫn bọn họ vào phòng khách, vốn đang định giới thiệu Tống Liệt với bọn họ thì cậu lại trực tiếp trở về phòng với thái độ lạnh nhạt.
Dụ Nhiên lúng túng giải thích: “Tớ xin lỗi, có lẽ tâm trạng của cậu ấy hôm nay không được tốt.”
“Không sao đâu, lúc trước cậu chẳng cho bọn tớ xem ảnh của cậu với cậu ấy rồi còn gì. Em trai cậu thực sự rất đẹp trai, chỉ mỗi tội lạnh lùng quá. Nhưng vốn dĩ bọn tớ cũng chẳng quen biết gì nhau nên cậu ấy thờ ơ như vậy cũng phải.”
“Không đâu, bình thường cậu ấy rất ôn hòa.”
Dụ Nhiên cũng không thường xuyên nhắc đến Tống Liệt với bạn bè mình, bởi dù gì thì mối quan hệ giữa cô với bạn đại học cũng không hẳn là quá thân thiết, cho nên cô không mấy khi nhắc đến chuyện riêng tư của mình. Chẳng qua bọn họ đã vô tình nhìn thấy ảnh chụp trước kia của cô với Tống Liệt trong ví của cô, cho nên mới bàn luận với nhau rằng nhất định phải tới nhìn thấy người thật.
Mà vừa hay hôm nay bọn họ đi ăn tối ở gần đây, nhớ tới Dụ Nhiên cũng sống ở khu này nên mới ghé qua.
“Nhưng theo tớ nhớ thì hình như hai người không có quan hệ ruột thịt, cậu chỉ chăm sóc cậu ấy thôi đúng không?”
Dụ Nhiên gật đầu: “Ừ, đại khái là vậy, có lẽ sẽ tới lúc cậu ấy tốt nghiệp đại học.”
Bọn họ kinh ngạc cảm thán.
Dụ Nhiên khó hiểu.
Một người nào đó đã nói: “Vậy thì cậu có nhiều cơ hội như thế còn gì. Dụ Nhiên, cậu phải nắm bắt lấy, một chàng trai đẹp trai như vậy mà không giữ chắc thì sau này không có cơ hội đâu. Sống với nhau dưới một mái nhà, càng nhiều cơ hội.”
Dụ Nhiên đỏ mặt: “Các cậu đang nói gì vậy, cậu ấy đối với tớ chỉ như một cậu em trai thôi.”
“Em trai thì sao, bây giờ tình chị em đang là trend đó, hơn nữa hai năm sau cậu em trai của cậu cũng trưởng thành rồi còn gì, nhan sắc đó mà không trở thành người nổi tiếng thì quá phí!”
“Cậu có nắm bắt lấy cơ hội này không? Nếu không cần thì nhớ nhường cho tớ. Cho tớ số điện thoại đi, đợi đến khi cậu ấy lên đại học thì tớ sẽ liên lạc.”
Có người nhìn thấy mấy chai nước trái cây trên bàn liền cầm một chai lên uống, sau đó trêu chọc Dụ Nhiên: “Nhưng bọn tớ vẫn phải nhắc nhở cậu, có cơ hội thì phải nắm lấy, nếu không người đó chính là kẻ ngốc.”
Đúng lúc đó Tống Liệt từ trong phòng đi ra, cậu đi đến tủ lạnh lấy thứ gì đó.
Phòng khách bất giác im lặng, tiếng trêu chọc biến mất. Sau đó Tống Liệt lại trở về phòng.
Một người nào đó đã lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Các cậu đoán xem vừa rồi cậu ấy có nghe thấy không?”
“Tiêu rồi, sau này Dụ Nhiên chắc sẽ xấu hổ trước mặt em trai lắm.”
Cả nhóm phá lên cười, Dụ Nhiên cũng khẽ cười theo nhưng không nói lời nào.
Cuối cùng bọn họ cũng rời đi, Dụ Nhiên đi ra tiễn bọn họ.
Một cô gái trong nhóm vừa rồi không trêu chọc cô đã kéo Dụ Nhiên sang một bên, nhỏ giọng hỏi cô: “Dụ Nhiên, hình như trước đây cậu có nói với tớ là em trai cậu rất ngoan, là một học sinh giỏi không bao giờ làm chuyện gì xấu đúng không?”
Dụ Nhiên gật đầu.
Đối phương do dự hồi lâu mới nói: “Có chuyện này mà tớ không dám nói với cậu. Lúc bọn tớ tới đây có gặp cậu ấy trước, lúc đó cậu ấy đang hút thuốc đấy.”
“Có vẻ là không tiện hút ở nhà nên mới xuống dưới hút xong rồi đi lên. Cho nên tớ mới nghĩ mãi, lúc trước không phải cậu đã nói cậu ấy rất ngoan sao, nhưng hôm nay tớ lại cảm thấy cậu ấy không thực sự giống một cậu học sinh ngoan. Cậu… Thực sự hiểu rõ cậu ấy không?”
Dụ Nhiên có chút sửng sốt sau khi nghe câu hỏi này.
Bọn họ rời đi, cô vẫn đứng bất động tại huyền quan, tay nắm chặt lấy nắm cửa, một hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Cho đến khi Tống Liệt ra khỏi phòng để chuẩn bị đi tắm, nhìn thấy cô ngẩn người, cậu hỏi: “Chị sao vậy?”
Cậu bước tới.
Dụ Nhiên không nhúc nhích.
Cậu đóng cửa lại giúp cô, cười nói: “Sao lại đứng ngẩn ngơ ở đây vậy, chị đang nghĩ gì thế?”
Dụ Nhiên nhìn cậu. Tống Liệt lúc này khác hoàn toàn với những gì mà bạn cô vừa miêu tả, tuy rằng đôi mắt đó vẫn luôn nhìn người khác với sự xa cách như vậy, nhưng mỗi khi nhìn cô, nó luôn ôn hòa, mà cậu còn thường xuyên cười với cô nữa, khi cười, đôi mắt như chứa đựng cả bầu trời đầy sao.
Cô thực sự khó liên tưởng được người hút thuốc mà bạn bè cô miêu tả lại chính là cậu.
Dụ Nhiên hỏi: “A Liệt, có phải em có điều gì giấu chị đúng không?”
“Điều gì là điều gì?”
Tống Liệt không có chút hốt hoảng nào, thậm chí biểu cảm còn rất tự nhiên mà nhìn cô: “Chị, chị đang muốn nói về chuyện gì vậy?”
Dụ Nhiên không thể nói ra được.
Dường như có một cảm xúc khó tả nào đó đang bịt chặt cổ họng cô, cô muốn gỡ nó ra, nhưng cô lại không thể.
Cũng giống như những hình ảnh trước đó, cô luôn cảm thấy nó rất chân thật, nhưng trong trí nhớ của cô lại không hề có nó.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.