“Dụ Nhiên, cô không sao chứ? Nếu thấy trong người không khỏe thì cô mau tới phòng nghỉ của nhân viên ở phía sau để nghỉ ngơi đi.”
Trong hậu trường, Dụ Nhiên đang ngẩn ngơ từ từ trượt xuống trên tường thì có người quen biết cô đi tới hỏi thăm.
Thu lại dòng suy nghĩ, cô lắc đầu: “Tôi không sao.”
“Thật không đó, chứ tôi thấy sắc mặt cô tệ lắm. Cô bị sốt à?”
Dụ Nhiên nghĩ mình có thể cố chịu đựng được.
Nhưng không, tình hình thực tế lại tệ hơn cô tưởng.
Không chỉ đầu đau như muốn nứt toạc, Dụ Nhiên còn thấy cơ thể cô hình như đang nóng lên, cô có thể ngã xuống ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Tôi không sao, tôi thấy hơi khó chịu một chút nên đang định tìm một chỗ nào đó đợi bạn tôi tới. Phòng nghỉ ở đâu vậy?”
Người kia giơ ngón tay chỉ về một hướng.
Chỗ này hình như là nơi để nhân viên ăn trưa và nghỉ ngơi, hiện tại đang ghi hình chương trình nên không có ai ở trong đây. Dụ Nhiên tìm một cái ghế sofa nhỏ để ngồi xuống.
Dụ Nhiên thực sự không chắc mình có thể đi bộ một mình đến bệnh viện trong tình trạng này không nên cô đã gửi tin nhắn cho Kỷ Thiển. Kỷ Thiển nói cô ấy sẽ nhanh chóng đến đây ngay khi công việc kết thúc.
Dụ Nhiên tựa tay vào thành ghế sofa, ngả đầu dựa vào lưng ghế để nghỉ ngơi.
Đầu cô choáng váng, cô cảm nhận được mình đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê như sắp chìm vào giấc ngủ, nhưng lại luôn bị đánh thức bởi âm thanh ở sân khấu bên ngoài hay tiếng bước chân gần đó.
Giấc ngủ của cô không được sâu, cứ trằn trọc mãi, cơ thể còn thấy mệt mỏi nên rất khó để ngủ ngon.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cô khó khăn lắm mới chìm được vào giấc ngủ.
Cửa phòng nghỉ được mở ra.
Cô cảm nhận được có ai đó đang đến gần mình nên đã từ từ mở mắt ra.
Ngước mắt lên, cô bắt gặp ánh mắt của Tống Liệt.
Cũng giống như lần gặp ở nhà vệ sinh.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, có chút sững sờ, có chút đột ngột.
Cô thấy khó hiểu, rõ ràng mới chỉ cách đây không lâu cậu còn đang ghi hình cho chương trình, tại sao lại kết thúc nhanh như vậy.
“Sao em lại ở đây?”
“Vừa mới ghi hình xong.”
Dụ Nhiên vô thức ngồi thẳng dậy: “Chị ngủ lâu như vậy rồi sao?”
Thật ra cũng không lâu lắm.
Sau khi nhận ra cô đã rời khỏi vị trị ngồi dưới sân khấu, cậu đã rất lo lắng, vì vậy sau khi kết thúc những cảnh quay có liên quan đến mình, cậu lập tức rời khỏi sân khấu.
Cảnh tượng trước mắt đã chứng minh nỗi lo lắng trong lòng cậu là đúng.
“Chị ốm rồi.”
“Không, chị vẫn ổn.”
Tống Liệt bỏ qua sự bối rối của cô, ánh mắt cậu vẫn chỉ luôn dừng trên mặt cô nãy giờ.
Hai má của Dụ Nhiên đỏ bừng một cách mất tự nhiên.
“Không đi bệnh viện sao?”
Cô nói: “Chị gọi bạn rồi, lát nữa cô ấy sẽ tới đây đưa chị đi.”
“Lát nữa là khi nào, chẳng lẽ cứ để chị chờ mãi sao?”
Dụ Nhiên còn định nói thêm gì đó.
Nhưng Tống Liệt không cho cô cơ hội, cậu trực tiếp bế bổng cô lên: “Em đưa chị tới bệnh viện.”
Dụ Nhiên sửng sốt, giãy giụa muốn xuống: “Đừng làm thế, em thả chị xuống đi, chị sẽ tự đi.”
Sức lực giữa nam và nữ quá chênh lệch.
Dụ Nhiên không thể cản cậu được.
Mà cậu thì đã bế cô ra khỏi phòng nghỉ, cô hốt hoảng cúi đầu xuống, úp mặt vào vai cậu vì sợ bị người khác nhìn thấy.
Cả người Dụ Nhiên đều run rẩy.
Cô thật sự rất sợ, sợ Tống Liệt sẽ bị chụp ảnh, rồi ngày mai mọi chuyện sẽ rối tung lên, cậu sẽ bị đưa lên trang nhất của các tin tức giải trí. Huống chi đây còn là đài truyền hình, cô sợ fan hâm mộ của cậu vẫn chưa rời khỏi đây mà vẫn đang chờ ở bên ngoài.
“Sẽ bị chụp lại mất.” Cô nắm chặt áo của cậu, nhỏ giọng nói.
Tống Liệt nói: “Chẳng có vấn đề gì cả.”
Sao lại có thể không có vấn đề gì được chứ, cô thật sự không thể hiểu được cái kiểu không sợ này của cậu.
Tống Liệt vẫn đội mũ lưỡi trai như lần trước. Trên đường tới bãi đỗ xe tư nhân, cậu gặp không ít nhân viên nội bộ của đài truyền hình. Bọn họ nhận ra cậu, còn nhìn chằm chằm người con gái trong lòng cậu như nhìn thấy ma, biểu cảm đúng kiểu “Tiêu rồi, ngày mai tôi sẽ không lên xem hotsearch đâu”.
Ngoài ra còn đụng phải Cố Lâm đang đi tìm cậu nữa.
Lúc đấy Cố Lâm đang nghe điện thoại. Nhìn thấy Tống Liệt đang bế ai đó, tròng mắt anh ta suýt thì rơi xuống.
Anh ta mặc kệ cuộc điện thoại, trực tiếp cúp máy: “Mẹ nó, Tống Liệt, cậu đang làm cái gì vậy hả. Cậu có biết đây là đâu không, có biết hôm nay là ngày gì không, cậu ——”
Tống Liệt nói: “Giúp tôi chuẩn bị xe, cố gắng hết mức để giữ bí mật, cô ấy bị ốm.”
Lúc này Cố Lâm mới nhận ra cô gái trong lòng cậu.
Còn không phải chị gái khiến cậu ngày đêm nhớ thương đây sao.
“Cô ấy sao vậy?”
“Sốt rồi.”
Cố Lâm có chút khó xử: “Chương trình vừa mới được ghi hình xong không lâu, quanh đây vẫn còn rất nhiều fan hâm mộ, chưa kể chúng ta cũng không biết có bao nhiêu nhân viên nội bộ đã nhìn thấy cậu bế cô ấy ra ngoài. Với tình hình này e là không giữ được bí mật đâu.”
“Được, vậy trực tiếp dùng xe tôi đi.”
“…”
–
Cố Lâm có quen một bác sĩ tư, lúc này đành phải gọi điện khẩn để đặt lịch hẹn trước, sau đó mới để Tống Liệt đưa cô đến đó.
Dụ Nhiên ngồi truyền nước trong phòng truyền dịch tư.
Tống Liệt và Cố Lâm đứng ngoài hành lang.
Điện thoại của Cố Lâm như muốn phát nổ.
Anh ta từ chối một loạt, sau đó nhìn Tống Liệt.
Bóng đèn sợi tóc rất sáng, chiếu sáng khắp sàn nhà.
Tống Liệt đội mũ lưỡi trai, tương phản hoàn toàn với chiếc áo sơ mi trắng mà cậu đang mặc trên người. Cậu dựa vào tường, hai chân hơi khuỵ xuống, khuôn mặt dưới mũ lưỡi trai vô cùng lạnh lùng.
“Khi cậu bế cô ấy rời đi, không chỉ fan hâm mộ mà ngay cả nhân viên nội bộ cũng sẽ chia sẻ với bạn bè của họ, sau đó tin tức sẽ bị ai đó đào lên. Còn có người chụp được ảnh và nhìn thấy cậu bế người nào đó rời đi, cậu muốn đặt trước chỗ trên hotsearch Weibo đấy à?”
Tống Liệt nói: “Sao cũng được.”
“Cậu bị điên rồi à?”
“Làm sao?” Tống Liệt nghiêng đầu, thản nhiên ngước mắt lên nhìn anh ta: “Chuyện này đâu có khó khăn gì với đại thiếu gia nhà họ Cố đâu.”
“Khó thì không khó, nhưng e là cậu không biết mấy cái quan hệ xã giao đó nó khó khăn như thế nào đâu. Tôi dành thời gian để đi quan hệ xã giao thay cho cậu, sau đó lại còn phải tới hộp đêm đón thêm hai cô em nữa, bộ tôi rảnh lắm à?”
Bên cạnh là một cái cửa sổ trong suốt.
Trên đó được dán ba chữ phòng truyền dịch lớn màu đỏ.
Phòng khám này hiện tại không có ai, hơn nữa còn là do một người quen của Cố Lâm mở ra, cho nên cậu cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Dụ Nhiên ngồi một mình trên hàng ghế trống được treo bình truyền dịch. Sau khi truyền nước, sắc mặt cô đã tốt lên rất nhiều.
Cô vốn thuộc kiểu con gái ít nói, thích sự yên tĩnh. Lúc này, môi cô lại trắng bệch, lẻ loi ngồi đó một mình.
Rất giống Tống Liệt, nhưng lại có gì đó không giống.
Hai người đều là những người cô độc, đã quen với cuộc sống lẻ loi một mình, nhưng Dụ Nhiên lại mang tới cho người ta cảm giác ấm áp, khiến người ta muốn được che chở cho cô, muốn tới gần cô, muốn tìm hiểu mọi thứ về cô gái này.
Cố Lâm chợt hiểu tại sao Tống Liệt lại có tình cảm sâu đậm với cô gái này như vậy.
“Thích cô ấy lắm sao?” Anh ta hỏi.
“Ừ.”
Anh ta châm một điếu thuốc. Khi làn khói được nhả ra bay lơ lửng trong không trung, nét mặt của anh ta cũng trở nên sâu sắc hơn.
Mấy năm trở lại đây, không phải là anh ta chưa từng giới thiệu mấy cô nàng xinh đẹp cho Tống Liệt. Không chỉ mấy cô người mẫu, còn cả người nổi tiếng có ngoại hình cực phẩm nữa, anh ta đều cố ý tác hợp cho cậu.
Tống Liệt là người thừa kế duy nhất mà nhà họ Thư coi trọng hiện nay, công việc chính của cậu không phải là hoạt động trong ngành giải trí, cũng không phải ca sĩ, Cố Lâm là người hiểu rõ hơn ai hết, đây chỉ là sở thích của cậu.
Ai cũng muốn mượn sức cậu.
Nhưng Tống Liệt không giống với những người bình thường, cậu tùy tiện, liều lĩnh, thích làm gì thì làm.
Mỗi lần anh ta giới thiệu bạn gái cho cậu, các cô gái đó đều đen mặt bỏ về, anh ta còn vô số lần nghi ngờ rằng liệu Tống Liệt có bị lãnh cảm không.
(*) lãnh cảm: là hiện tượng đàn ông/phụ nữ không có hứng thú với chuyện tình dục, một số trường hợp còn cảm thấy ghê sợ đối với chuyện tình dục.
Anh ta luôn cảm thán rằng tại sao lại khó nhờ cậy nhà họ Thư thế, nhưng cuối cùng, anh ta lại dần dần trở thành bạn tốt của Tống Liệt.
Mà bây giờ, cái người luôn coi mọi người là cái gai trong mắt bỗng có người trong lòng.
Nhưng Cố Lâm lại không hề ngạc nhiên chút nào.
Đáng lẽ mọi chuyện phải như thế này từ lâu rồi.
Chẳng qua, cô xuất hiện quá muộn thôi.
“Được rồi, tôi sẽ để bộ phận quan hệ công chúng xử lý, dù sao cũng chẳng phải việc gì to tát cả.”
Cố Lâm rời đi.
Hành lang trở nên im lặng.
Tống Liệt nhìn người trong phòng truyền dịch qua cửa sổ, sau đó chậm rãi ngồi xuống băng ghế dài.
Chiếc mũ lưỡi trai che đi gần hết khuôn mặt của cậu, cũng che đi ánh sáng tối tăm trong mắt cậu.
–
Khoảng một tiếng sau thì bình truyền dịch mới nhìn thấy đáy, Dụ Nhiên ngồi một mình lâu đến mức choáng váng. Vì quá nhàm chán nên cô vẫn luôn lướt Weibo nãy giờ.
Cho đến khi cô lướt qua một tiêu đề đang đứng đầu Weibo: # Phơi bày mối tình hư hư thực thực của Tống Liệt # .
Cô bấm vào xem, đây là tài khoản Weibo của một blogger nổi tiếng với hơn mười mấy nghìn lượt thích.
Điện ảnh kịch an lợi khuẩn: # Phơi bày mối tình hư hư thực thực của Tống Liệt # Một nhân viên nội bộ đã tiết lộ rằng trong quá trình ghi hình chương trình tạp kỹ 《Hôm nay bạn ca hát》, Tống Liệt đã bế một cô gái nào đó rời khỏi đài truyền hình, trực tiếp lên xe chuyên chở nghệ sĩ của mình rồi rời đi ngay lập tức. Có kha khá quần chúng ăn dưa đã chụp lại ảnh. Trước mắt chưa thể biết được danh tính của cô gái này, nhưng quần chúng ăn dưa cho biết Tống Liệt lúc đó rời đi rất vội vàng. Hiện các bên liên quan chưa có phản hồi về vấn đề này.
Hình ảnh kèm theo là lịch sự trò chuyện của một nhân viên nội bộ nào đó với bạn bè của mình, trong đó chỉ thấy người kia cảm thán rằng mình đã tận mắt chứng kiến Tống Liệt bế người nào đó rời khỏi hiện trường, còn không kịp chụp ảnh lại. Nhưng phía sau là những bức ảnh mờ ảo được người nào đó chụp lại từ xa, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra được Tống Liệt.
Khi nhìn thấy bài đăng này trên Weibo, Dụ Nhiên gần như quên mất rằng mình vẫn còn đang truyền dịch, sửng sốt đứng bật dậy.
Cô vô thức muốn gọi Tống Liệt.
Nhưng rồi cô lại từ từ ngồi xuống.
Có lẽ cậu đã biết được chuyện này còn sớm hơn cô, cho nên cậu mới không đi vào. Mà cũng có thể là chuyện đã được xử lý, cô lo lắng cũng chỉ vô dụng, nói không chừng còn làm rối tung hết lên.
Sau khi cô truyền dịch xong, Tống Liệt mới đi vào.
“Thấy thế nào rồi?”
Dụ Nhiên đang định trả lời thì cậu đột nhiên cúi người xuống, áp lòng bàn tay lên trán cô.
Cô bất động.
Tống Liệt nói: “Ổn rồi, đã bớt nóng.”
Cậu nói vậy nhưng tay lại không hề rời đi, lòng bàn tay cậu vẫn áp trên trán cô, nhưng ánh mắt lại chuyển xuống mặt cô.
Sau đó, cậu nhẹ nhàng giúp cô gạt những sợi tóc mai ra sau tai.
Ngón tay chạm vào vành tai cô đem đến chút ngứa ngáy.
Mà biểu cảm của Tống Liệt vẫn rất thản nhiên.
Giống như bọn họ vốn nên thân mật như vậy.
“Bác sĩ nói tình hình của chị bây giờ đã tốt hơn, nhưng cũng không loại trừ được khả năng tái phát, em sẽ đi lấy thuốc cho chị.”
Cậu xoay người rời đi, nhưng Dụ Nhiên lại ngăn cậu lại: “Em đã nhìn thấy bài đăng trên Weibo chưa, có người chụp được ảnh rồi.”
“Thấy rồi.”
“Vậy em…”
“Đã có bộ phận quan hệ công chúng xử lý, không có vấn đề gì cả, đừng lo lắng.”
Tống Liệt đi lấy thuốc, Dụ Nhiên vẫn ngồi ở đó, lấy điện thoại ra theo dõi tình hình.
Kể từ khi nhìn thấy bài đăng đó, cô vẫn luôn lo sợ, sợ rằng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của cậu, ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu. Rất nhiều người nổi tiếng đã phải chịu cảnh bị chửi bới trên mạng.
Cô không muốn có người nào đó chửi bới cậu.
Nhưng lần này trên hotsearch của Weibo không có gì cả.
Những tin tức liên quan đến Tống Liệt đều đã biến mất, chỉ còn lại duy nhất bài đăng giải thích từ phòng làm việc của Tống Liệt.
Bộ phận quan hệ công chúng đã giải thích rằng cậu tình cờ đụng phải một fan hâm mộ bị ngất xỉu trong hậu trường ghi hình, tình trạng của người đó rất tệ, Tống Liệt vì lo lắng nên mới vội vàng đưa tới bệnh viện gấp.
Fan hâm mộ ngất xỉu quả là một lý do thoái thác rất hợp lý.
Dù là ai thì cũng chẳng còn người nào nghĩ đến chuyện đó nữa, suy cho cùng nếu thực sự có người yêu thì người nổi tiếng cũng sẽ rất khiêm tốn.
Bên dưới cũng có nhiều bình luận nghi ngờ rằng ngay cả đó là fan hâm mộ thì cũng không nên lo lắng đến mức đích thân đưa người ta tới bệnh viện như vậy. Nhưng phòng làm việc cũng đã đích thân giải thích điều đó rồi nên sức nóng của chuyện lần này cũng được dập tắt.
Dụ Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
May là mọi chuyện không trở nên quá tệ.
Lúc hai người rời đi thì trời đã về đêm.
Gió hơi lạnh.
Xe của Tống Liệt đã đợi ngay ở bên ngoài phòng khám, không phải xe chuyên chở nghệ sĩ, là xe cá nhân của cậu.
Tống Liệt lái xe, Dụ Nhiên ngồi ở ghế phụ.
Nhiệt độ trong xe quá dễ chịu và ấm áp, Dụ Nhiên vừa ngồi vào thì cơn buồn ngủ lập tức ập tới.
Cô đã quá mệt mỏi, vừa sốt lại vừa bận rộn cả ngày khiến cô thấy rất buồn ngủ, nhưng cô vẫn phải cố gắng chịu đựng đến tận bây giờ. Hơn nữa sau khi truyền dịch xong lại có thuốc tác động tới, cô cảm thấy bây giờ chỉ cần có giường là cô có thể ngủ được luôn.
Cho nên giờ phút này được dựa vào ghế dựa thoải mái như vậy, cô không còn chịu được cơn buồn ngủ nữa.
Lúc truyền dịch Kỷ Thiển đã gọi điện cho cô, công ty Kỷ Thiển có nhiệm vụ đột xuất nên cô ấy tới muộn, cô ấy sẽ đưa cô tới bệnh viện sau. Nhưng khi Kỷ Thiển đến đài truyền hình lại không gặp cô, cô ấy nói sẽ đợi cô về.
Tống Liệt đang lái xe nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cô.
Dụ Nhiên không dám ngủ, nhưng mí mắt trên và dưới đã bắt đầu đánh nhau, cô cũng bất giác ngả người sang một bên.
Cậu nói: “Về đến chỗ chị còn mất khoảng nửa tiếng lái xe nữa, chị ngủ một lát đi, tới nơi em sẽ gọi chị.”
Dụ Nhiên lắc đầu: “Chị vẫn ổn.”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng khi nghe cậu nói thế, sự phòng bị trong lòng cô cũng vô thức được gỡ xuống.
Cô từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Dung Thành lại bắt đầu mưa nhỏ.
Những hạt mưa li ti đập vào kính chắn gió, cần gạt nước quét qua quét lại một cách nhịp nhàng.
Tống Liệt nheo mắt lại, nắm chặt tay lái. Khi tới nơi, cậu dừng xe lại bên ngoài cổng tiểu khu.
Dụ Nhiên dựa vào ghế bình yên ngủ thiếp đi. Dù bị bệnh nhưng sắc mặt cô vẫn ửng hồng, trong veo như một trái đào ngọt.
Cậu tiến lại gần, lòng bàn tay nhẹ nhàng áp vào mặt cô.
Hơi có mồ hôi.
Trong không khí nồng đậm hơi thở của cô.
“Dụ Nhiên.” Cậu gọi tên cô.
Không có tiếng đáp lại.
Dụ Nhiên đã ngủ rất say.
Tống Liệt lại ngồi thẳng lại, lưng hơi dựa vào ghế.
Vài phút sau, cậu khởi động xe lái về nhà riêng của mình.
Cậu cũng không phải người lương thiện gì cả.
Cậu cũng ích kỷ, cậu không muốn để cô đi như vậy.
Từ trước đến giờ Dụ Nhiên luôn ngủ không say, chỉ cần có chút động tĩnh nhỏ cô cũng sẽ tỉnh lại.
Nhưng lần này cô ngủ rất sâu, sâu đến nỗi Tống Liệt bế cô vào căn hộ của mình, đặt cô xuống giường mà cô cũng chẳng hề hay biết.
Cô thở rất đều đặn.
Khi cảm nhận được nệm mềm, cô còn bất giác trở mình để tìm một tư thế thoải mái hơn.
Căn phòng khá tối, chỉ có ánh sáng nhẹ phát ra từ chiếc đèn bàn.
Nhiệt độ không cao nhưng cô lại bắt đầu đổ mồ hôi.
Tống Liệt đi tìm khăn lông rồi thấm ướt nó, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng lau đi giúp cô.
Dụ Nhiên thoáng động đậy, nhưng khi đến gần cậu, cô bất giác ngủ ngon hơn.
Cô vĩnh viễn không bao giờ đề phòng cậu.
Cũng giống như trước đây, cho dù thái độ của cậu có tệ đến mức nào, cô vẫn luôn đối xử tốt với cậu, gọi cậu là A Liệt, cười dịu dàng với cậu.
Bọn họ đã từng xem TV với nhau trong cùng một phòng, từng dựa sát vào nhau và dùng chung một tấm chăn lông để sưởi ấm trong đêm mưa, mối quan hệ của bọn họ tốt hơn bất cứ ai hết.
Dụ Nhiên luôn nói: “A Liệt phải ngoan ngoãn, phải học tập thật chăm chỉ, sau này đừng đánh nhau, cũng đừng làm những chuyện linh tinh khác nữa.”
Cậu nguyện ý nghe lời cô, cũng chỉ nghe lời một mình cô.
Sau đó, cô thi đỗ đại học, vừa mới nghỉ hè đã rời Dung Thành, bọn họ cũng ít nói chuyện hơn, rất rất lâu không được gặp mặt nhau, cuộc sống như có một khoảng trống, không hề có đối phương trong đời mình.
Sau đó nữa, Dụ Nhiên rời khỏi nhà họ Tống.
Trước khi cô đi, Tống Liệt đã hỏi: “Không đi không được sao?”
Dụ Nhiên cười: “Không được đâu, chị đã lớn rồi, chị phải tự lập.”
“Em ở nhà phải ngoan, đừng cãi lời chú Tống nữa.”
Vẫn luôn là hai câu nói đó.
Cậu không thích nghe, cậu không muốn mình trong mắt cô luôn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, cậu hy vọng cô có thể nhìn mình bằng ánh mắt khác.
Ít nhất là coi cậu như một người đàn ông có thể ở bên cạnh bảo vệ cho cô.
Nhưng một thời gian dài sau đó rất khó để gặp mặt cô, suy nghĩ đó cũng dần thay đổi.
Kỳ nghỉ hè trước lớp 12 cậu đã tình cờ gặp lại cô, khi đó Dụ Nhiên đang chọn đàn guitar trong một cửa hàng nhạc cụ trên phố, còn cậu thì đang đi cùng đám bạn, trong tay còn kẹp một điếu thuốc chưa tàn lửa.
Ở ngã rẽ, cậu bất ngờ gặp lại cô.
Tống Liệt bảo bạn mình đi trước, lúc Dụ Nhiên nhìn thấy liền bẻ điếu thuốc làm đôi sau đó giấu vào lòng bàn tay.
Dụ Nhiên ngạc nhiên gọi cậu.
Lúc đó Tống Liệt đã rất cao, cao hơn cô cả một cái đầu, đường nét trên khuôn mặt đều đã thay đổi, nhìn cậu trưởng thành hơn rất nhiều.
Cô nói: “Đã lâu không gặp.”
Tống Liệt nói: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
“Chị đang định đến thăm chú Tống và dì Tống đây. Em sắp lên lớp 12 rồi đúng không, định thi vào trường đại học nào vậy?”
“Đúng rồi, vừa nãy chị đang chọn quà cho em, hai tháng nữa là em tròn 18 tuổi rồi, là quà sinh nhật.”
“Thời gian trôi qua nhanh quá, A Liệt đã lớn rồi.”
Cậu im lặng nhìn cô.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mà cậu đã mơ thấy rất nhiều lúc nửa đêm.
Dụ Nhiên đang cười, mà điếu thuốc trên tay cậu ở sau lưng vẫn còn nóng.
Nóng đến mức trái tim cậu thấy đau nhói.
Lúc đó cậu đã biết điều mình mong muốn nhất trong cuộc đời này là gì, nhưng dù vậy, cô vẫn bỏ cậu lại hết lần này đến lần khác.
Không màng đến sự sống chết của cậu.
Vậy mà cô vĩnh viên không hề có sự đề phòng với cậu.
Chiếc khăn lông được đặt sang một bên.
Cậu cúi người lại gần cô, hôn cô một cách chậm rãi.
Quanh chóp mũi đều là hơi thở thơm ngọt của cô. Cậu như bị tra tấn, nhưng lại vui vẻ chịu đựng.
Từ môi cô xuống đến chiếc cổ mảnh mai, cả xương quai xanh thanh tú của cô.
Mọi nơi đều khiến cậu mê muội.
Tống Liệt đắm chìm vào đó, cả cơ thể đều say đắm.