Lòng bàn tay cậu dán vào mặt cô, giống như cưỡng chế ép cô quay đầu đi.
Dụ Nhiên ngẩn người.
Cô ngơ ngác tiếp tục đi theo cậu về phía trước.
Cánh tay cậu vẫn còn đặt trên vai cô, động tác vô cùng tự nhiên.
Lúc này Dụ Nhiên cũng mới nhận ra. Cậu em trai nhỏ này tuy nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng lại cao hơn cô rất nhiều, cho nên cánh tay mới có thể dễ dàng đặt trên vai cô như vậy.
Chờ đi xa rồi Dụ Nhiên mới nhớ ra mà hỏi: “Vừa rồi ở bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Liệt thu tay lại: “Không rõ nữa.”
Dụ Nhiên cũng không hỏi nhiều.
Nhưng trong lòng vẫn thấy có chút hoang mang. Bên kia vừa có rất nhiều học sinh tụ tập lại, còn có cả học sinh lớp cô nữa, mà bộ dạng của cô ta giống như vừa mới đánh nhau xong vậy.
Không, phải là bị đánh mới đúng.
Dụ Nhiên đã biết tất cả mọi chuyện vào đêm hôm đó.
Hai nữ sinh kia trốn ra ngoài mua trà sữa, sau đó bị người ta chặn đánh ở trong con hẻm nhỏ, nhóm lớp cũng vì chuyện này mà nổ tung. Có người hỏi ai là người đánh nhưng hai nữ sinh kia không dám nói, giống như vừa phải chịu một đả kích quá lớn.
Cho dù bình thường nhân phẩm của hai cô nàng đó ra sao, nhưng một học sinh lớp 12 bị đánh như vậy thực sự không phải là chuyện nhỏ, trước mắt giáo viên trong trường đã biết, đang điều tra xem là ai làm.
Khi Dụ Nhiên vừa mới nhìn thấy tin nhắn này, đại não cô lập tức trống rỗng.
Cô vô thức nghĩ tới Tống Liệt.
Hôm nay Tống Liệt thực sự rất khác thường, cậu đột nhiên tới đón cô, buổi chiều còn nhìn thấy chuyện đó nữa.
Hai nữ sinh kia bình thường rất đanh đá, hay đặt điều và tiếng tăm cũng rất xấu, gần đây còn hay nói xấu cô nữa, cũng thích bày trò để những người khác cô lập cô.
Nhưng nếu đó là do Tống Liệt làm thì cô không nghĩ ra được lý do tại sao cậu lại đột nhiên hành động như vậy.
Cô chẳng phải là người rất quan trọng với cậu, cũng không phải người đáng để cậu làm như vậy. Huống chi nếu đó chỉ là cậu ngẫu hứng muốn trở nên bất cần một chút thì cũng đâu cần đến nỗi phải đánh người chứ.
Dụ Nhiên do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đi tới gõ cửa phòng cậu.
Tống Liệt lúc này đang ngồi trên mép giường chỉnh lại đàn guitar. Cửa sổ trong phòng hé mở, một cơn gió nhẹ thổi vào làm tà áo của cậu tung bay.
Tóc mái trên trán cũng bị thổi bay, để lộ ra vầng trán trắng trẻo. Nhìn Tống Liệt lúc này nhu hòa hơn vài phần, đúng hệt với độ tuổi của mình bây giờ.
“Tống Liệt.”
Tiếng đàn guitar dừng lại vì giọng nói của cô.
Tống Liệt quay đầu nhìn cô.
Dụ Nhiên hỏi: “Chị có việc muốn hỏi em, có thể vào được không?”
Thật ra từ sau lần cậu bị bệnh, việc bước vào phòng Tống Liệt không còn là khó nữa, giống như đã được cấp giấy thông hành, cho nên Dụ Nhiên cứ như vậy mà tự nhiên đi vào, Tống Liệt cũng không có ý kiến gì.
Chẳng qua nếu cô không có việc gì thì cô cũng sẽ không tự tiện vào phòng người khác.
Cô bước vào phòng, ngồi xuống ghế đối diện cậu.
“Chị biết nếu chị hỏi chuyện này sẽ khiến em thấy có chút bất ngờ, bởi vì dù sao hai cô gái đó cũng là học sinh của lớp chị. Nhưng chị vẫn thấy có chút lo lắng.”
Lúc nói chuyện, Dụ Nhiên không ngừng nghịch nghịch móng tay, cố gắng tìm từ để nói cho thích hợp.
Tống Liệt im lặng nhìn cô.
Từ đôi chân mảnh mai đi dép lê của cô đến chiếc váy ngủ trên người cô, lại đến chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt trên tóc cô. Dù nó đã hơi phai màu nhưng cô vẫn kẹp nó.
Mái tóc của cô được quấn lên một cách tùy ý, một vài sợi tóc rũ xuống, vừa nữ tính lại vừa dịu dàng.
Cậu yên lặng đánh giá từng chi tiết trên người cô, rồi tự ghi nhớ trong lòng.
“Bởi vì chiều nay em đột nhiên đến đón chị lúc tan học, chị thực sự có chút bất ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy vụ việc của bạn học cùng lớp, hiện tại lớp chị vẫn đang bàn tán trong nhóm, và bọn họ nói giáo viên đang điều tra xem là ai làm. Chị biết chuyện này có lẽ không liên quan đến em, nhưng thật sự nó quá trùng hợp, chị cảm thấy…”
“Là tôi.”
Chỉ hai chữ này, cả căn phòng lập tức rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Dụ Nhiên vẫn chưa thể tin vào tai mình, miệng cô mấp máy hồi lâu nhưng không nói ra được chữ nào.
Điều này thực sự không thể tưởng tượng nổi. Người trước mặt cô rõ ràng là học sinh giỏi của trường, tại sao lại làm ra mấy việc như đánh nhau thế này chứ.
Nhưng nếu thực sự là cậu làm, vậy thì chuyện này cũng có liên quan đến cô.
Dụ Nhiên không thể đặt mình vào góc nhìn của người thứ ba để trực tiếp phê phán hành động này của cậu được.
Tống Liệt nói: “Vốn dĩ tôi cũng chẳng phải người lương thiện gì, chỉ là muốn động tay một chút mà thôi, chị không cần phải cảm thấy có gì bất ngờ cả.”
Đúng vậy, thực tế cô đã biết cậu chẳng phải người lương thiện gì ngay ngày đầu tiên đặt chân vào nhà họ Tống. Đêm mưa hôm đó, cậu mặc một cây màu đen đi ra ngoài, khi trở về còn u ám hơn, không thể nào chỉ là ra ngoài ăn uống cái gì đó được.
“Là bởi vì chị sao?”
“Không phải.”
“Sao có thể không phải được?”
“Ân oán cá nhân.”
“Em đang nói dối chị.”
Hai người ngồi đối diện nhau, không nói gì một lúc lâu.
Một cơn gió nhẹ thổi tới khiến tấm rèm tung bay, khẽ quét qua vai Dụ Nhiên.
Tống Liệt đứng dậy, kéo tấm rèm đó lại.
Sau đó cũng đóng cửa sổ lại luôn.
“Vậy chị muốn tôi phải nói như thế nào, tôi đánh hai người đó là bởi vì chị sao, là tôi ra tay với hai người đó sao? Chính chị cũng nhìn thấy mà, máu rơi xuống không phải do tôi làm, vậy cũng không là tôi tạo ra, mặc dù thực tế tôi cũng có tham gia.”
Dụ Nhiên hỏi: “Có mấy người?”
“Cả tôi nữa là ba.”
“Cô ấy thực sự đã chảy máu đó.”
“Cô ta mang theo dao nhỏ để phòng thân. Lúc bạn tôi ra tay, cô ta dùng dao làm bạn tôi bị thương, sau đó lại tự làm chính mình bị thương.”
“Tôi cùng lắm, cũng chỉ muốn cảnh cáo cô ta mà thôi.”
Dụ Nhiên khiếp sợ.
Sự việc rất giống với suy nghĩ của cô trước đó, nhưng cô lại không thể bình tĩnh được.
Cô không phải người có lá gan lớn.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Cô tới nhà họ Tống, cẩn thận từng li từng tý cũng chỉ muốn tìm được một nơi nào để an phận làm những việc của mình, cô chưa bao giờ có thể làm mọi việc một cách thoải mái như Tống Liệt.
Bây giờ Tống Liệt lại phá vỡ hết. Nếu cậu vì chuyện này mà xảy ra chuyện, bị ghi tội hoặc đuổi học, cô sẽ tự trách mình cả đời.
Dụ Nhiên cảm nhận được tay mình khi nói chuyện cũng bắt đầu run rẩy: “Vậy em có biết hậu quả của chuyện này sẽ như thế nào không? Nhất thời muốn động tay động chân, cảnh cáo, còn gì nữa? Với cả cô ấy là con gái đó.”
“Vậy lúc cô ta công kích chị, tung tin đồn về chị thì sao, lúc đó cô ta có nghĩ chị là con gái không?”
“Hai chuyện không giống nhau.”
“Đều giống nhau cả.”
“Dụ Nhiên, cô ta làm chính là làm rồi, không liên quan gì đến chuyện là nam hay là nữ cả, chuyện gì cũng đều giống nhau. Hôm nay cho dù đối phương là ai, con trai hay con gái, tôi đều sẽ cho một bài học.”
Tống Liệt đến gần cô, đưa tay lên ôm mặt cô, trấn an: “Chị, không sao đâu, em chỉ cảnh cáo cô ta thôi.”
“Sau này cô ta cũng không dám bắt nạt chị nữa.”
Môi Dụ Nhiên run run.
Trong lòng không khỏi run rẩy.
–
Đây là lần đầu tiên Tống Liệt gọi cô là chị.
Cô không biết cậu đột nhiên gọi mình là chị có ý nghĩa gì, nhưng ít nhất không còn thấy xa lạ như lúc cậu gọi cô bằng tên thật nữa.
Như là đang nhắc nhở, như là đang trấn an cô.
Đêm hôm đó, Dụ Nhiên không thể nào ngủ ngon.
Ngày hôm sau đến trường, cả buổi sáng vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả.
Hai nữ sinh kia không có vấn đề gì, chỉ là ít nói hơn so với mọi ngày. Lúc trước mỗi lần đi qua bàn cô, hai cô nàng đó luôn cố ý va vào bàn của cô, hôm nay lại chỉ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, sau đó né tránh đi vòng đường khác.
Buổi chiều giáo viên gọi Tống Liệt đi, còn cả mấy nam sinh học lớp thường hay chơi với cậu nữa.
Hai nữ sinh lớp Dụ Nhiên cũng đi theo, sau đó còn có mấy học sinh đến vây quanh văn phòng để nghe ngóng.
Lúc Dụ Nhiên vừa đến thì giáo viên đang chất vấn Tống Liệt ở trong phòng: “Hai em ấy nói ngày hôm qua là em gọi người tới đánh hai em ấy, có phải như vậy không? Tống Liệt, thầy cô đều kỳ vọng rất cao vào em, chúng tôi đã hy vọng chuyện này không phải do em làm ra. Nhưng bạn cùng lớp của em bảo ngày hôm qua xác thật là em không có ở trong phòng học, cho nên thầy cần một lời giải thích hợp lý.”
Tống Liệt thờ ơ nhìn chằm chằm mặt đất, vẫn luôn không nói gì cả.
Khi Dụ Nhiên tới đây, có lẽ là cậu cảm nhận được cô đang đứng đó nên cậu đã ngước mắt lên, nhìn cô đứng trong đám đông qua cửa sổ.
Sau đó, chuông vào học vang lên, đám học sinh tản đi, Dụ Nhiên cũng trở về lớp học.
Cô không biết diễn biến sự việc tiếp theo như thế nào, cô chỉ nghe người khác nói Tống Thế Lẫm đã tự mình tới trường học giải quyết, có lẽ là dùng quyền hay dùng tiền gì đó, nói chung là sự việc đã được giải quyết xong xuôi. Hai nữ sinh kia cũng không có vấn đề gì cả, sau đó cũng trở về lớp học.
Tống Thế Lẫm nói chuyện với giáo viên rất lâu.
Tan học, Dụ Nhiên không nhìn thấy bóng dáng Tống Liệt đâu, trong lòng liền thấy bất an.
Trở về nhà họ Tống, chỉ vừa mới tới gần cửa nhà cô đã nghe thấy tiếng Tống Thế Lẫm quát lớn ở trong vườn.
“Tống Liệt, mày giỏi thật, mới 16 tuổi mà đã có năng lực như vậy, ở trường không chịu chú tâm vào học mà lại đi đánh nhau, còn giao du với đám du côn trong trường nữa. Nếu không phải hôm nay chủ nhiệm mày gọi điện tới thì cái nhà này đều bị mày qua mặt rồi! Có phải mày cảm thấy mình 16 rồi, sắp thành niên rồi nên không cần quan tâm đến chuyện gì nữa đúng không?”
Dụ Nhiên nghe được thì hoảng sợ, cô vội vàng chạy vào trong sân, vừa lúc nhìn thấy Tống Thế Lẫm hung dữ ném đàn guitar của Tống Liệt xuống đất.
Cây đàn guitar màu trắng vỡ tan tành trên mặt đất.
Trong vườn vô cùng lộn xộn, đều là những thứ có liên quan đến âm nhạc trong phòng Tống Liệt, còn có một ít nhạc cụ nhỏ cậu tự mua cũng đều bị Tống Thế Lẫm tìm ra.
Mà Tống Liệt thì đang quỳ ở giữa sân.
Lưng chàng trai thẳng đứng, mặt không hề biến sắc.
Tống Thế Lẫm còn đang nổi nóng, thấy cậu như vậy thì càng tức giận hơn.
“Bình thường tao với mẹ mày bận đi làm, không quản được mày, cho nên mày làm thế để báo đáp chúng tao đúng không? Học tập thì thụt lùi một bước lớn, bởi vì chơi mấy thứ này mà mê muội mất hết cả lý trí, rốt cuộc mày còn có tỉnh táo không vậy, có còn biết thân phận của mình hiện tại không? Mày không chịu học tập, tương lai chỉ dựa vào mấy cái thứ vớ vẩn như này thì có thể thành công được sao, nó giúp gì được cho mày hả? Lại còn đi đánh nhau nữa. Tống Thế Lẫm tao sao có thể có đứa con trai như mày chứ!”
Tống Liệt quỳ ở đó, lạnh nhạt nói: “Từ nhỏ đến lớn ông có bao giờ quan tâm đến tôi dù chỉ một chút đâu, còn chẳng quan tâm được quá một ngày. Bây giờ lại quan tâm đến thứ tôi yêu thích như vậy, lấy thân phận của mình ra để trách phạt tôi, ông thật sự không cần đứa con trai như tôi nữa rồi.”
“Giỏi, nghe thử những lời này của mày xem, mày muốn tạo phản đúng không, mày giỏi lắm, rất giỏi!”
Bên cạnh có một cây roi, Tống Thế Lẫm cầm định đánh lên người Tống Liệt.
Dụ Nhiên bổ nhào vào ôm lấy Tống Liệt bảo vệ cậu, đẩy người cậu nhích sang một bên.
Cái roi đó đánh vào vai cô.
Thật sự rất đau.
Nơi bị roi đánh vào vừa nóng vừa rát, tay Dụ Nhiên đau đến mức không khỏi run rẩy, nhưng cô vẫn không chịu buông cậu ra, sợ Tống Thế Lẫm lại đánh tiếp.
“Đừng đánh cậu ấy. Chú Tống, chuyện này đều là do cháu, cậu ấy vì cháu nên mới ——”
Thư Lan ở một bên kéo Dụ Nhiên đi: “Con bé này, nó đang bị phạt mà cháu chạy vào ngăn làm gì. Mau lên, đi cùng dì vào trong nhà.”
Dụ Nhiên sợ hãi đến mức hốc mắt đều đỏ bừng: “Nhưng ——”
Cô bị Thư Lan kéo vào phòng.
Thư Lan nói: “Dì là mẹ nó, nhìn nó bị phạt như vậy chẳng lẽ dì không đau lòng sao. Nhưng không còn cách nào khác, chúng ta đều hy vọng nó sẽ chuyên tâm học tập, kết quả hôm nay ba nó đến trường mới biết được nó lén chúng ta chơi mấy thứ mà nó không nên chạm vào, như vậy có thể nhịn được sao. Chỉ có bị phạt thì nó mới hiểu ra được thôi.”
Nhưng như vậy là không đúng.
Dù có thương cậu thì cũng không nên đoạt đi thứ mà cậu yêu thích, thậm chí là để phạt cậu đi chăng nữa.
Dụ Nhiên đứng trong phòng nhìn Tống Liệt bị phạt quỳ ở đó, từng nhát roi đánh vào lưng cậu, cậu không hề rên một tiếng mà chịu đựng tất cả.
Cô biết nhà họ Tống giáo dục nghiêm khắc, bị đánh luôn là điều đầu tiên, vì vậy cây roi kia vẫn luôn được treo ở trong vườn.
Nhưng Tống Liệt lại không chịu nói ra nguyên nhân, tại sao cậu lại gây khó dễ cho hai cô bạn cùng lớp của cô, tại sao cậu lại chủ động đi gây chuyện.
Dù chỉ một chữ cậu cũng không hề nhắc đến cô.
Dụ Nhiên biết mình không thể ngăn được Tống Thế Lẫm, cô chỉ có thể đến tiệm thuốc mua thuốc.
Phía chân trời lại âm u. Dung Thành hôm qua còn nắng rực rỡ, vậy mà hôm nay lại phủ kín mây đen.
Dụ Nhiên đội mũ lên, đi mua một chút thuốc và băng dán. Lúc đi gió thổi khiến mũ của cô rơi xuống, Dụ Nhiên cúi người nhặt, trên vai chợt thấy đau nhói.
Cô bị đau nhưng vẫn cố chịu đựng cơn đau, chậm rãi nhặt mũ lên.
Cô chỉ nhận một roi đã thấy đau như vậy, Tống Liệt còn phải chịu nhiều hơn cô, có tưởng tượng cô cũng không thể tưởng tượng nổi.
Lúc Dụ Nhiên về thì nhà họ Tống đã im ắng trở lại, trong nhà không bật đèn, vô cùng yên tĩnh.
Trong sân vẫn còn mớ lộn xộn lúc chiều. Dụ Nhiên nhặt những mảnh giấy chưa bị xé nát hoàn toàn, định về sẽ sửa lại một chút. Lúc đi ngang qua phòng vợ chồng nhà họ Tống thì cô nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, hôm nay bọn họ không phải bận rộn công việc.
Nhưng bầu không khí trong nhà rất tệ.
Đến khuya, đèn trong phòng đã tắt, vợ chồng nhà họ Tống đã đi ngủ.
Dụ Nhiên rối răm thật lâu không biết có nên qua đó tìm cậu hay không. Cô sợ cậu bây giờ sẽ không muốn gặp ai, nhưng lại càng lo vết thương trên người cậu hơn.
Suy nghĩ thật lâu mới dám mở cửa ra, nhưng bóng dáng ngồi trên hành lang lại khiến cô hoảng sợ.
Đêm tối, Tống Liệt một mình đơn độc ngồi trên hành lang. Ánh sáng trong phòng cô chiếu tới, cũng khiến cô nhìn rõ khuôn mặt cô độc của cậu.
Cậu nhìn cô một chút, rồi lại thu lại ánh mắt.
Dụ Nhiên đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa thuốc trong tay cho cậu.
“Bôi thuốc đi, nếu không sẽ đau đó.”
Tống Liệt không cầm lấy: “Quen rồi.”
Du Nhiên cũng không biết từ nhỏ đến lớn rốt cuộc cậu đã bị phạt bao nhiêu lần, nhưng khi nghe cậu nói quen rồi cô lại thấy có chút đau lòng.
“Sau này đừng như vậy nữa.”
Tống Liệt hiểu ý cô.
Sau này đừng đánh nhau, đừng tự ý hành động một mình, cũng đừng vì cô mà làm những chuyện này.
Tống Liệt nói: “Vì sao từ đầu chị không nói với em, chị bị bạn cùng lớp bắt nạt, bị chúng nó chửi, bị chúng nó nhằm vào.”
Dụ Nhiên nói: “Miệng lưỡi của người khác không thể ngăn được.”
“Bọn họ nói chị là cô nhi.”
“Ngốc thế.” Dụ Nhiên khẽ cười: “Chị vốn dĩ là cô nhi mà, đây là sự thật.”
Tống Liệt im lặng thật lâu mới nhẹ giọng trả lời: “Chị không phải.”
“Hả?” Dụ Nhiên không nghe rõ cậu nói gì.
Ban đêm yên tĩnh, cô thoáng ngửi thấy được mùi rượu hòa cùng với hơi thở mát lạnh của cậu lẫn trong không khí.
Dụ Nhiên hỏi: “Em uống rượu à?”
“Uống một chút.”
Giọng của cô chợt trở nên nghiêm túc: “Trẻ vị thành niên không được uống rượu đâu, biết chưa?”
Rõ ràng chính mình đơn thuần muốn chết, vậy mà lại muốn lấy thân phận chị gái để dạy dỗ cậu.
Tống Liệt cảm thấy mình cũng điên rồi.
Cậu thích nghe cô ngây ngô dạy dỗ mình như vậy.
Cậu cầm lấy bình rượu bên cạnh người đưa cho cô: “Muốn thử một chút không, coi như là ngoại lệ, từ mai sẽ không vậy nữa.”
Dụ Nhiên sẽ không uống rượu nữa.
Lúc còn nhỏ, có lần cô đã trốn ba mình uống một ly rượu, sau đó say cả một ngày. Kể từ đấy, cô luôn sợ cái loại đồ uống này.
Nhưng ngày hôm đó cô cũng không hiểu mình bị làm sao, có lẽ là do cảm xúc bị lay động bởi cảnh đêm, cũng có thể là do bị ảnh hưởng từ Tống Liệt.
Cô cầm lấy bình rượu uống một chút.
Hôm nay là ngoại lệ, qua ngày mai, mọi chuyện đều sẽ tan thành mây khói thôi.
Chai rượu cứ vơi dần đi.
Sau đó, cô say.
Khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, nhưng cô vẫn biết người bên cạnh mình là ai, cô thấy vô cùng an tâm, từ từ dựa vào vai cậu, trong đầu nghĩ đến những ngày tháng vừa rồi sống trong nhà họ Tống.
Lúc mới quen Tống Liệt, cô cho rằng cậu thật trẻ con.
Bây giờ thân quen với cậu rồi cô mới biết, thật ra cậu rất hiểu chuyện, chẳng qua là do đã quen với việc sống một mình, cho nên cậu mới lạnh lùng với mọi người như vậy.
Nhưng đối với Dụ Nhiên mà nói, Tống Liệt dù thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ.
Tuy rằng cô cũng là trẻ con, chỉ mới gần 18 tuổi mà thôi, nhưng so với cậu, cô vẫn là một người chị gái.
Dụ Nhiên chìm vào giấc ngủ.
Tống Liệt bế cô trở về phòng.
Dụ Nhiên rất gầy, cân nặng cũng nhẹ, bế cô lên quả thực dễ như trở bàn tay.
Tống Liệt đặt cô xuống giường, đai áo ngủ của cô rơi xuống, để lộ một vết đỏ đậm trên vai.
Đó là do cô đỡ đòn giúp cậu.
Tống Liệt lấy thuốc mà cô mới đưa cho cậu, nhẹ nhàng thong thả xoa cho cô.
Mây đen bên ngoài không biết đã tan đi từ lúc nào, ánh trăng lọt vào phòng, trải dài khắp giường.
Lúc này Tống Liệt mới có thể ngắm nhìn cô rõ ràng.
Trắng trẻo, ngây thơ.
Vai cô vừa trắng lại vừa mảnh mai, xuống thêm một chút nữa là xương bướm tinh xảo. Mà lúc này Dụ Nhiên đã ngủ say, cho nên không hề phòng bị với cậu.
Con ngươi của Tống Liệt hơi trầm xuống, cậu bình tĩnh đóng lọ thuốc lại, giúp cô kéo đai áo lên rồi rời khỏi phòng.
“Bài học vỡ lòng đầu tiên” của Tống Liệt là do ngồi bên cạnh đám anh em xem trộm phim cấm. Bọn họ cùng một biểu cảm, nhìn chăm chú vào màn hình nhỏ của điện thoại. Có người kéo cậu tới, cậu xem được vài giây liền ghét bỏ mà nhìn đi chỗ khác.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là cảm thấy chuyện đó thực sự rất ghê tởm.
Nếu có khả năng, có lẽ cả đời này cậu sẽ không có suy nghĩ đó đối với bọn con gái.
Cái suy nghĩ đó cứ tồn tại mãi cho đến khi cậu có giấc mộng đó.
Bối cảnh của giấc mộng là lần cậu bị ốm, Dụ Nhiên chăm sóc cậu suốt đêm.
Nhưng trong giấc mộng cậu lại không hề mất ý thức như hiện tại.
Lúc cô ngủ, cậu đã hôn trộm cô.
Sau khi tỉnh lại, Tống Liệt nhìn trần nhà thật lâu.
Vết thương trên lưng vẫn còn đau, cậu cũng thấy đau…