• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác của cậu cũng không hề nhẹ chút nào.

Dụ Nhiên nói: “Chị chưa từng có cái ý định đó, mà chị cũng không nghĩ mình sẽ bận tâm đến chuyện của em, huống chi chị cũng chẳng có tư cách gì để quản em. Chỉ là dì Tống rất lo lắng cho em, chị chỉ truyền đạt lại tới em thôi.”

Có lẽ là do nhắc đến bọn họ nên thái độ của Tống Liệt càng hờ hững hơn: “Nếu là vì bọn họ nói thì càng không cần. Tôi không cần.”

Dụ Nhiên chậm rãi nhặt cái ô dưới đất lên, phủi phủi vết bẩn dính trên đó.

“Em không cần thì thôi. Sắp vào học rồi, chị đi trước đây.”

Tống Liệt cho rằng với tính cách của cô, cô sẽ tiếp tục lải nhải thêm một lúc nữa, nhưng không hề.

Cô không nói thêm bất cứ chữ nào, chỉ xoay người lại đi rất nhanh.

Tống Liệt nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô, đứng bất động hồi lâu tại chỗ.

Cho đến khi mấy tên nam sinh kia tò mò đi đến.

“Ai vậy, trước kia chưa từng thấy, em gái nhỏ mới quen sao?”

“Không đúng, cô ấy đi từ bên khối 12 tới mà. Cô ấy học lớp 12 sao?!”

Tống Liệt không nói gì, chỉ đút tay vào túi quần, đôi mắt thờ ơ rũ xuống.

Trên mặt đất có mấy chiếc lá khô vàng.

Cậu dẫm lên nó, khẽ di di.

Bây giờ đã là cuối tháng 6, học sinh lớp 12 năm vừa rồi đã thi đại học xong và nghỉ ở nhà.

Các lớp cuối cấp trong trường đều đang chuẩn bị chạy nước rút, cũng giống như Tống Liệt bây giờ, cậu cũng đang chuẩn bị thi lên cấp ba. Lúc đó, Dụ Nhiên lên lớp 12, cậu cũng bắt đầu học lớp 10.

Hai người họ cách nhau hai tuổi.

Nhưng cũng chính khoảng cách hai tuổi đó khiến Dụ Nhiên vô số lần cảm thấy, Tống Liệt nhìn bên ngoài có vẻ rất hiểu chuyện, nhưng thực chất bên trong vẫn chỉ là một đứa trẻ con xấu tính.

Đối với sự quan tâm của người khác lại tỏ thái độ lạnh lùng như vậy, không phải trẻ con thì là gì?

Lúc lớp Dụ Nhiên kết thúc giờ tự học buổi tối thì tòa nhà Tống Liệt học đã tối đèn. Khối 12 luôn là khối tan học muộn nhất.

Buổi tối có chút mưa bay bay, cô cầm ô trở về nhà. Tống Liệt chưa về, mà Dụ Nhiên thì cũng chẳng quan tâm. Cô về phòng làm bài tập.

Hôm nay cô đưa ô cho cậu cũng bởi vì dì Tống dặn dò, không phải vì cô tự mình đa tình mà muốn bận tâm đến chuyện của Tống Liệt.

Cô hiểu rất rõ vị trí của mình ở nhà họ Tống.

Cô chỉ là một người ngoài, chỉ là người ở tạm đây. Tống Liệt không giống vậy, cậu là thiếu gia nhà họ Tống.

Nếu đã khó dây vào thì thôi, cô trải qua một lần rồi thì đương nhiên hiểu được sau này đừng động tới cậu làm gì.

Sau khi mất đi ba, đối với Dụ Nhiên mà nói chỉ có học tập là quan trọng nhất.

Chỉ có học tập thật tốt, thi đỗ vào một trường đại học thật tốt mới là lối thoát duy nhất của cô.

“Tại sao vừa vào lớp 10 đã rớt xuống hai hạng vậy? Tống Liệt, gần đây mày đang làm cái gì vậy, mày có biết thành tích rớt xuống có nghĩa là gì không? Đây là giai đoạn quan trọng nhất của cấp ba mày có biết không? Mày ở trường làm những gì vậy?”

Dưới nhà truyền đến tiếng trách mắng nghiêm khắc của Tống Thế Lẫm.

Dụ Nhiên đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống. Trong vườn, Tống Thế Lẫm đang cầm tờ bảng điểm trên tay, Tống Liệt đứng thẳng trước mặt ông, mặt không biểu cảm mà lắng nghe.

Sau hai tháng sống ở nhà họ Tống, Dụ Nhiên đã hiểu biết hơn một chút về vợ chồng nhà họ Tống.

Tống Thế Lẫm đối với người ngoài luôn khiêm tốn lễ độ, nhưng đối với Tống Liệt lại cực kỳ nghiêm khắc và lạnh nhạt.

Ông ấy luôn hy vọng Tống Liệt dù có thế nào cũng đều phải đứng trên đỉnh cao, thi phải đạt vị trí thứ nhất, học tập phải thật xuất sắc, sau này cậu còn phải tiếp quản công ty của ông ấy nữa.

Ông ấy bình thường cũng không có nhiều thời gian quan tâm tới Tống Liệt, chỉ khi nào có bảng điểm của cậu thì mới để ý tới. Tuy nói là để ý nhưng khi cậu được hạng nhất cũng chỉ khích lệ một câu, còn nếu thụt lùi sẽ bị trách mắng nặng nề.

Kỳ thi tháng đầu tiên của khối 10 cũng là lúc môn Toán của Tống Liệt lần đầu tiên không đạt đủ điểm trung bình, tổng điểm các môn giảm xuống mấy chục điểm, rớt ra khỏi top 50. Tống Thế Lẫm vì thế mà giận tím mặt.

“Mày nói cho tao biết rốt cuộc dạo gần đây mày đang làm cái gì vậy. Trước đây mày đâu có thụt lùi nhiều như vậy đâu?”

Chàng trai không nói lời nào.

“Mày có biết mới hai ngày trước tao còn khen mày trước mặt bác mày không, nói rằng thành tích của mày rất tốt, mỗi ngày đều rất ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng giờ thì sao? Cảm thấy mình lớn rồi nên có thể phân tâm đến những chuyện khác đúng không. Mày có biết mày thụt lùi từng đấy hạng thì sẽ có biết bao nhiêu bạn học đuổi kịp mày không. Mày định đặt tương lai của mày vào đâu, đặt mặt mũi nhà họ Tống này vào đâu hả!”

Có lẽ câu cuối cùng đã chạm đến đáy lòng cậu.

Ánh mắt Tống Liệt rốt cuộc cũng có chút biến hóa: “Cho nên thành tích của tôi có tốt hay không không phải là vì tôi mà là vì mặt mũi như cách ông gọi sao?”

“Mày đang nói cái gì, tao như vậy không phải vì muốn tốt cho mày sao? Một người ba như tao nghiêm khắc yêu cầu mày như vậy chỉ vì mặt mũi tao thôi sao?”

Cậu cười nhạo một tiếng: “Mấy năm nay ông chưa từng quan tâm đến tôi, không phải đi làm thì cũng là đi công tác. Ngoài miệng ông nói là muốn tốt cho tôi, vì thành tích mà nghĩ tới tôi, tôi đi học đến tận bây giờ ông đã một lần nào tự mình dạy tôi chưa. Giống như ông nói, ông cũng vì mặt mũi của mình, vì chính mình mà thôi. Từ trước tới nay ông chưa bao giờ nghĩ tới cảm xúc của tôi, chưa từng nghĩ tới thứ mà tôi thực sự thích là cái gì.”

Tống Thế Lẫm ngây người, không nghĩ cậu sẽ trực tiếp cãi lại như thế.

Ông càng tức giận hơn, giơ tay định tát cậu.

Lưng của Tống Liệt vẫn thẳng tắp như vậy.

Khoảnh khắc đó cậu cũng chỉ nhắm mặt lại, thậm chí đến trốn cũng chưa từng nghĩ tới.

Thư Lan kịp thời chạy tới kéo cậu lại, cái tát kia cũng chỉ sượt qua người Tống Liệt.

Dụ Nhiên kinh hãi lui vào trong phòng, không dám xem tiếp nữa.

Cũng may ngoài sân không còn vang lên tiếng động nào khác, có lẽ Tống Thế Lẫm cũng không nỡ đánh cậu.

Lúc sau, ông bắt Tống Liệt đứng ngoài sân chịu phạt. Trận mâu thuẫn cũng kết thúc tại đó.

Dụ Nhiên lại đi đến bên cửa sổ nhìn cậu. Tống Liệt không chỉ lạnh lùng mà còn rất quật cường, sau khi Tống Thế Lẫm đi rồi mà cậu vẫn đứng yên ở đó, không hề cử động một chút nào.

Đây là lần đầu tiên Dụ Nhiên nhìn thấy một Tống Thế Lẫm luôn đối xử ôn tồn lễ độ với người khác lại nổi giận đến mức như vậy, giống như ông đặc biệt hy vọng Tống Liệt có thể nhanh chóng leo lên đến đỉnh kim tự tháp, nhưng càng hy vọng thì lại càng ngược lại, càng khiến người ta thấy thất vọng hơn.

Dụ Nhiên cũng không biết Tống Liệt đã làm gì mỗi ngày. Cô chỉ cảm thấy thành tích của cậu đột nhiên xuống dốc như vậy rất khó hiểu.

Dụ Nhiên đi tới phòng khách thì tìm thấy bài thi của cậu.

Quả nhiên.

Những câu hỏi khó ở đằng sau cậu đều làm đúng, chỉ có mấy câu hỏi nhỏ không đáng sai ở đằng trước thì đều làm sai, thậm chí có mấy câu chọn đáp án đúng chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra được đâu là đáp án đúng thì cậu cũng làm sai.

Cậu cố tình.

Còn tại sao cậu lại cố tình thì Dụ Nhiên cũng không biết.

Gần đây Dung Thành hạ nhiệt độ, lúc gần xế chiều thì gió nổi to lên từ tứ phía, còn đi kèm mấy giọt mưa nhỏ nữa.

Tống Liệt đã đứng ngoài sân đã được một tiếng rồi.

Dụ Nhiên vốn dĩ đã quay về phòng làm bài tập, cũng không muốn quan tâm đến chuyện này. Nhưng chỉ chốc lát sau, cô lại nghe thấy tiếng ho khan vang lên ngoài sân.

Một người bình thường trúng gió còn bị cảm lạnh, huống chi cậu còn chưa phải là một người thành niên.

Nửa đêm Tống Liệt mới đi vào nhà.

Bọn họ lại đi rồi, chỉ còn một mình cậu.

Tống Liệt đanh mặt, cười tự giễu.

“Sinh ra tôi hay không khác quái gì nhau. Đời này, sự nghiệp của các người không phải quá tốt rồi sao, còn cần đến tôi làm gì.” Cậu lạnh giọng lẩm bẩm.

Lên tầng, cánh cửa phòng đối diện chợt mở ra.

“Khoan đã.”

Cậu dừng bước chân lại, nhìn tới, làm như bây giờ mới nhớ ra trong nhà vẫn còn có người.

Dụ Nhiên vẫn còn nhớ rất kỹ cậu nói không cần cô lo cho cậu lần trước, sợ lại chọc giận vị thiếu gia này lần nữa.

Nhưng ai mà biết được cô vừa đi đến cửa lại nghe được những lời cô không nên nghe thấy như vậy.

Tống Liệt nhìn cô chằm chằm, giống như đang nghi ngờ có phải cô nghe lén hay không.

Dụ Nhiên nói: “Chị sẽ giải thích trước. Không phải chị muốn xen vào việc của người khác, chị cũng không nghe thấy gì cả, chỉ muốn nói là em đứng ngoài gió hơn hai tiếng như vậy có lẽ sẽ bị cảm.”

Dụ Nhiên nắm tay đứng cạnh cửa, dưới ánh mắt của Tống Liệt, cô từ từ đưa hai hộp thuốc tới.

“Uống thuốc đi, không lại cảm bây giờ.”

Ánh mắt Tống Liệt dừng trên hai hộp thuốc kia.

Nhưng lại không đưa tay ra cầm lấy.

Dụ Nhiên nhất thời thấy có chút xấu hổ.

Nhưng nghĩ lại cậu vừa mới bị mắng, trong lòng bây giờ chắc chưa dịu đi đâu, cho dù có cáu kỉnh nhưng cô vẫn có thể tha thứ.

“Không cần sao, vậy chị…”

Cô còn chưa dứt lời thì Tống Liệt đột nhiên đưa tay ra cầm lấy hai hộp thuốc.

“Cảm ơn.”

Tống Liệt cầm thuốc đi về phòng.

Dụ Nhiên có chút bất ngờ nên vẫn còn ngây ngốc ở đó, còn có chút cảm giác khó tả nữa.

Đêm hôm đó, Dụ Nhiên rơi vào trạng thái trầm tư, mà cô cũng đã có định nghĩa mới về Tống Liệt.

Tuy rằng từ nhỏ cô chỉ có một mình ba, nhưng ba cô là một người vô cùng ôn hòa, dù có lúc ông cũng mắng cô rất nhiều, nhưng cũng không mù quáng trách móc cô nặng nề, cho nên từ nhỏ đến lớn Dụ Nhiên lúc nào cũng cảm nhận được sự ấm áp.

Cô lần đầu tiên đi tới nhà người khác, cảm nhận được bầu không khí gia đình khác hẳn. Lần đầu tiên cô biết được rằng, thì ra những người có tính cách không tốt chưa chắc đã xuất phát từ chính họ, mà là do những yếu tố hoàn cảnh bên ngoài tác động lên họ.

Thật ra tính cách của Tống Liệt cũng không đến mức quá đáng ghét hay không hiểu lý lẽ, cậu là do hiểu chuyện đến mức quá rõ ràng, cho nên mới vô cùng thờ ơ lạnh nhạt so với tuổi của mình.

Không hiểu tại sao Dụ Nhiên lại thấy có chút đau lòng cho cậu.

Hôm sau, tin tức Tống Liệt rớt khỏi top 50 được loan ra khắp cả trường.

Trước đây cậu có thể nói là một học sinh giỏi nổi tiếng trong trường, thành tích luôn dẫn đầu, có thể tới Thanh Hoa, Bắc Đại bất cứ lúc nào. Nhưng thành tích đột nhiên rớt nhiều như vậy khiến ai cũng rất bất ngờ.

Các giáo viên bộ môn đều gọi Tống Liệt tới để nói chuyện. Tình huống lần này khá nghiêm trọng, chủ nhiệm lớp của cậu còn trực tiếp gọi cậu tới văn phòng để nói chuyện một lúc rất lâu

Khi Dụ Nhiên ôm chồng vở bài tập đến văn phòng, cô vô tình đụng phải Tống Liệt vừa mới từ trong văn phòng đi ra.

Hôm nay không biết có chuyện gì mà sắc mặt cậu u ám đến đáng sợ, làn da vốn đã trắng mà bây giờ môi cũng trắng bệch theo.

Trạng thái rất tệ.

Dụ Nhiên nghĩ đến ngày hôm qua cậu bị phạt đứng trong gió, có lẽ là bị ốm rồi.

Tống Liệt đi lướt qua cô.

Dụ Nhiên cũng không nghĩ gì nhiều, ôm chồng vở bài tập vào văn phòng trước.

Văn phòng của giáo viên thường được sắp xếp theo môn học, không phân biệt khối nào, cho nên một văn phòng lớn như vậy sẽ có rất nhiều giáo viên dạy cùng một bộ môn.

Dụ Nhiên đặt vở bài tập lên bàn giáo viên của mình, vừa lúc nghe thấy một giáo viên ở bên cạnh nói: “Đứa nhỏ này rất thông minh, thành tích vẫn luôn đứng đầu, không biết sao bây giờ lại thích nghịch cái thứ này nữa. Giờ thì hay rồi, còn trực tiếp ngồi chơi trong giờ, nói là điều chỉnh thử xem thế nào. Không biết cậu nhóc này có còn nghĩ mình là một học sinh cấp ba không nữa?”

“Tại sao chứ. Chẳng lẽ không cần học tập tốt nữa sao, sau này chỉ muốn dựa vào mấy nhạc cụ này để kiếm sống thôi sao. Càng xuất thân giàu có thì càng phải chú trọng học tập vào chứ!”

Trực giác của Dụ Nhiên nói với cô rằng người mà vị giáo viên kia nói tới là Tống Liệt.

Cô quay đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy trên bàn làm việc có một cây đàn guitar màu trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK