Còn nữa cô là nguyện ý dùng cả tấm lòng mình nấu ăn cho anh nhưng anh lại hờ hững mà hỏi “Em muốn gì?”.
Trong mắt anh không lẽ cô là loại người ích kỷ, ham lợi lộc như vậy sao. Anh cho rằng cô đối tốt với anh chỉ vì cô có mục đích gì đó sao. Càng nghĩ Hàm Hi Họa càng uất ức, nhưng nếu cứ như thế này thì chắc hôn nhân của hai người không cách nào tiến triển.
Vò đầu một hồi quyết định sẽ tự thân tới tập đoàn tìm anh giải thích rõ mới được. Cứ ngồi ở nhà rồi suy nghĩ đợi anh về chắc cô phát điên mất.
Mở tủ quần áo ra xem, đến cả bản thân cô cũng bị choáng ngợp hết đợt này đến đợt khác.
Mà tất cả những trang phục này đều là Nam Lãnh hàng tháng sai người mang tới theo kích cỡ của cô. Chút tức giận, khó chịu trong người vì tủ quần áo, giày dép, túi xách cũng bay biến.
Nhưng khi chuẩn bị đến tập đoàn thì nhận được tin Nam Lãnh phải đi công tác khoảng một tuần lễ.
Cô như quả bóng xì hơi, vứt túi xách lên giường rồi đờ đẫn nhìn trân trân trần nhà.
Hàm Hi Họa biết không thể vội vàng thay đổi quan hệ giữa hai người, có thể quá khứ cô cũng lạnh nhạt tựa như anh.
Cô cũng chưa bao giờ dịu dàng, bày tỏ sự quan tâm với anh. Nếu đùng một cái quay sang tốt bụng, muốn nhào vào lòng anh chắc chắn với một người đa nghi như Nam Lãnh, anh sẽ khó mà tin tưởng cô.
Thậm chí còn phản tác dụng, tựa như chuyện sáng nay vì sự nhiệt tình, thay đổi bất ngờ của cô đã làm anh tức giận cho rằng cô vì gặp chuyện mới lợi dụng anh.
Cô cắn cắn môi rồi cầm lấy điện thoại, rất muốn nhắn tin chúc anh đi công tác bình an nhưng cuối cùng chỉ nhẫn nhịn tắt điện thoại.
Sầu não nằm vật vờ trên giường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Thức dậy đã hai giờ chiều. Cô hơi ngạc nhiên vì kể từ khi sống lại, cô ngủ rất nhiều, nhìn khuôn mặt hơi sưng lên trong gương Hàm Hi Họa bị dọa sợ. Ám ảnh xấu xí ở kiếp trước quá kinh khủng, cô không sao quên được.
Thở mạnh một hơi rồi rời khỏi giường đi tắm rửa. Bụng kêu ùng ục, Hàm Hi Họa lê lết xuống tầng ăn miếng cơm.
Đang uống canh gà thì chuông cửa reo lên hai tiếng, cô chớp chớp mắt nhìn dì Mân.
Thật kỳ lạ, giờ này ai lại tới biệt thự chứ, Nam Lãnh đã đi công tác rồi. Ôm thắc mắc trong lòng đợi xem người tới có thể là ai.
Xuất hiện trong tầm mắt Hàm Hi Họa là một cô gái rất xinh đẹp, thân hình không phải như cô mảnh mai mà rất bốc lửa. Đặc biệt vòng một đặc biệt lớn được bao bọc bởi lớp áo sơ mi trắng mỏng manh.
Không rõ cô ta là ai nhưng cảm giác mách bảo rằng người này không hiền lành.
Đây là lần đầu tiên Lương Thục Khuê đến biệt thự Nam gia, còn đối với phu nhân của Nam lãnh cô ta đã từng thấy hai lần.
Cả hai lần đều là vô tình nhưng cô ta vẫn bị dung nhan mỹ miều của Hàm Hi Họa làm cho sững người. Đều là phụ nữ với nhau, bản thân cô ta cũng thuộc dạng mỹ nữ nhưng khi đứng cạnh Hàm Hi Họa cô ta chẳng là gì cả. Vì điều này mà cô ta cực kỳ ghen tị.
Nhưng sau đó lại nghĩ tới hôn nhân chỉ có danh nghĩa của Nam Lãnh và Hàm Hi Họa. Cô ta liền vui vẻ trở lại, thâm chí khi đối diện với Hàm Hi Họa cô ta chỉ còn sự khinh thường.
Một đứa con gái chẳng có gia cảnh tốt, được gả cho Nam Lãnh ngoại trừ hôn nhân có mục đích thì chẳng thể có cái gọi là tình yêu.
Lúc này cô ta kiêu ngạo ngẩng cao cổ nhìn chằm chằm vẻ mặt tò mò của Hàm Hi Họa. Khóe miệng nhếch lên. “Tôi đến lấy tài liệu anh Nam bỏ quên.”