Đàm Tu Hiên không biết từ khi nào đã sớm tới đỡ cô ta, anh ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn dáng vẻ thong dong của Hàm Hi Họa. Chỉ là anh ta không sao nói ra lời trách móc cô đã hất rượu vào người Hàm Mộc Tâm.
Cứ tưởng Hàm Hi Họa sẽ tức điên lên mà làm ra những hành động mất bình tĩnh hoặc chửi Hàm Mộc Tâm. Ngược lại cô vẫn ngồi đó như một vị hoàng hậu nhìn thấu thủ đoạn của đám phi tần giảo hoạt.
Rồi mọi người nghe rõ tiếng cười khẩy đầy khinh thường của cô gái vang lên trong căn phòng kín. Hàm Hi Họa lắc lắc ly rượu trong tay, cô không uống mà chỉ cầm như vậy.
“Đồ tôi đã dùng qua, tùy cô.”
Cô cười nửa miệng, nhún nhún vai. “Đừng nghĩ tình yêu gì đó của hai người như một bi kịch. Tôi đây còn chưa nói gì mà cô đã định ăn vạ rồi đấy.”
Nhìn sắc mặt tái mét của hai người trước mắt, cô nâng ly rượu uống một ngụm. Nụ cười trước đó cũng thu lại, trên khuôn mặt chỉ còn nét lạnh nhạt và đầy trào phúng.
“Tôi nhắc lại lần cuối cho hai người nhớ. Đừng đụng tới giới hạn của tôi. Hai người muốn yêu, muốn chơi nhau hay muốn lên giường với nhau cũng chẳng liên quan mẹ gì tới tôi. Cũng đừng có trưng cái vẻ mặt như thể tôi ức hiếp hai người vậy. Từ nay tránh xa tôi ra một chút.” Dứt lời cô đứng dậy, tạm biệt mọi người rồi dứt khoát rời đi.
Còn Đàm Tu Hiên với Hàm Mộc Tâm vẫn còn đứng trân trân giữa phòng.
Hàm Mộc Tâm cắn chặt môi, nghiến răng hận không thể ngay lập tức cho Hàm Hi Họa mấy cái tát.
Nói cô ta dùng đồ thừa của cô. Đúng là sỉ nhục người quá thể.
Mà Đàm Tu Hiên từ khi nghe rõ từng lời, từng chữ Hàm Hi Họa thốt ra, anh ta không thể tin nổi. Anh ta đối với cô hiện tại chỉ là một món đồ đã dùng qua? Anh ta vừa tức giận mà cũng đau đớn.
Đúng là anh ta đã phản bội cô nhưng thân thể anh ta phản bội còn trái tim thì chưa bao giờ.
Trong lúc hai người yêu nhau, hôn là giới hạn cuối cùng với Hàm Hi Họa. Chỉ cần anh ta có hành động vượt quá giới hạn kia, cô liền tức giận cảnh cáo. Một thằng đàn ông đang tuổi hừng hực lửa, bạn gái lại không thỏa mãn làm sao có thể chịu nỗi. Anh ta thừa nhận thân thể đã bị cám dỗ từ Hàm Mộc Tâm. Ngủ với cô ta một lần liền như nghiện lại thêm lần nữa. Cứ vậy duy trì cho đến khi bị Hàm Hi Họa phát hiện.
Anh ta dù có trăm cái miệng cũng không giải thích nỗi. Cô cho anh ta hai cái tát rồi dứt khoát chia tay không chút luyến tiếc.
Anh cầu xin thế nào cũng không khiến cô lung lay. Cảm thấy lòng tự tôn đàn ông không thể hạ thấp cầu xin thêm, anh ta cũng chấp nhận buông cô và đương nhiên Hàm Mộc Tâm đã bám vậy, anh ta lại rất thích quan hệ với cô ta nên chấp nhận làm bạn trai cô ta.
Đôi khi cũng tự thấy mình khốn nạn nhưng anh ta không thể bên cô như một hòa thượng.
Chỉ là mỗi khi gặp lại cô anh ta vẫn không nhịn được mà nuốt nước bọt. Anh ta chưa từng gặp một người con gái nào xinh đẹp như cô.
Nhưng hối hận có còn kịp nữa đâu. Cô đã coi anh ta như một thứ gì đó không buồn đếm xỉa tới. Tức tối nhưng phần lớn vẫn là đau lòng. Từng có một người con gái khuynh thành như vậy lại không biết trân trọng, đã vậy còn ở sau lưng cô mờ ám với em họ của cô. Nếu là ai cũng sẽ hận anh ta thôi.
Hàm Hi Họa không hay biết rằng sau hôm đó Đàm Tu Hiên đã chia tay với Hàm Mộc Tâm. Lần này anh ta vô cùng dứt khoát.
Anh ta muốn tập trung hoàn thiện bản thân sau đó sẽ theo đuổi người con gái mình từng bỏ lỡ một lần nữa.
Dù biết rõ hiện tại cô đã gả cho người khác nhưng anh biết hôn nhân của cả hai chủ hữu danh vô thực. Sớm muộn cô và anh ta cũng sẽ ly hôn thôi. Ngày tháng còn dài, anh ta tin bản thân sẽ chinh phục được cô lần nữa.