Định lấy điếu thiếu trong tay anh cho vào miệng mình nếm thử nhưng đã bị Nam Lãnh cản lại. “Làm gì?” Anh lại rít một hơi, khói thuốc phả vào mặt khiến Hàm Hi Họa họ sặc sụa. Cô đánh vào ngực anh. Anh mặc cô đánh.
Không đùa giỡn nữa, cô nhìn cặp mắt vẫn còn chứa đựng những dục vọng chưa tan. Cô hiểu tại sao anh muốn cô vào Hàng Thiên, chính vì hiểu nên hiện tại cô mới khó xử thế này.
Có lẽ ánh mắt và vẻ mặt của cô đã biểu lộ quá rõ, Nam Lãnh hơi trầm mặt, anh rời tay khỏi khuôn ngực trắng nõn, mềm mịn của cô rồi dựa hẳn vào giường nhìn chằm chằm cô. “Không muốn vào Hàng Thiên sao?”
Hàm Hi Họa nuốt nước miếng, cô chột dạ nhưng vẫn đáp. “Vâng.”
Dù biết nguyên nhân nhưng anh vẫn muốn cô nói rõ cho anh nghe. “Tại sao?”
Hàm Hi Họa xoắn xuýt một lúc, khi bị ánh mắt bức người của anh làm cho da đầu giật giật, cô mới hít sâu rồi cầm lấy bàn tay anh vuốt ve. “Em từng nói với anh, em muốn tự mình nỗ lực đi lên…” Cô dừng lại quan sát những thay đổi trên khuôn mặt của người đàn ông.
Nam Lãnh lướt qua thân thể của cô, anh ừ rồi quơ lấy chăn phủ lên vai cô che đi cảnh xuân ướt át khiến anh không tập trung.
Hành động quan tâm nhỏ này giúp Hàm Hi Họa thả lòng người hơn, cô hôn lên khóe môi anh một cái. “Em biết vì sao anh muốn em đầu quân vào Hàng Thiên… vì đó là công ty của Thẩm Thiếu Hàng.” Lại cắn môi anh một cái, giữa hai người không cần phải giải thích gì nhiều cũng hiểu đối phương muốn biểu lộ điều gì.
“Anh chỉ cần đêm về ăn cơm cùng em, ôm em ngủ, tâm sự, chia sẻ cùng em là đủ rồi. Hãy để em tự trưởng thành trên con đường này được không anh?”
Vì để gia tăng thêm độ tin cậy anh dành cho mình, cô nhấn mạnh. “Em sẽ không dính vào những thị phi linh tinh, nếu lỡ một ngày bị người khác hãm hại cũng không sao cả, đó coi như là những trải nghiệm, những khó khăn trên con đường sự nghiệp của em. Còn nếu em không chống đỡ được, em sẽ nhờ anh giúp đỡ… Nhé?” Tay cô vuốt hàng lông mày hơi nhăn lại của anh, cô sợ anh sẽ cứng đầu không đồng ý. Biết anh rất cưng chiều mình nhưng không có nghĩa chuyện gì anh cũng sẽ chiều theo ý cô.
Cuối cùng Nam Lãnh thở dài một hơi, anh ôm cô vào ngực, cắn lên vai nhỏ của cô. “Anh chịu thua em rồi.” Được rồi, đối với cô anh không sao cứng rắn, kiên định nổi. Coi như đời này anh hoàn toàn bại trong tay người phụ nữ bé nhỏ này rồi.
Hàm Hi Họa bật cười, cô hơi lắc người nhưng không để ý lại chạm trúng nơi đó của anh, thế là nó cương lên nhanh chóng, cả khuôn mặt Hàm Hi Họa đỏ ửng, cô nhéo ngực anh một cái. “Anh đúng là… ăn bao nhiêu cũng không đủ.” Có điều được anh đồng ý chuyện mình đề nghị, cô rất vui sướng cùng anh chơi đùa một trận nữa
Đoàn làm phim hôm nay mọi chuyện đều vẫn ổn nhưng đã bị một tin tức đột ngột khiến cho bầu không khí sôi nổi không ít.
Nhà đầu tư chính của “Mười năm thương nhớ” sẽ “ghé thăm”. Mà đã nhắc tới nhà đầu tư chính thì ai mà không biết đó là Đổng đại công tử vang danh cả thành phố M chứ.
Mấy cô gái trong đoàn phim, kể cả máy diễn viên nữ cũng háo hức chỉnh trang thật kỹ vẻ ngoài của mình để gặp đại công tử kia.
Hàm Hi Họa có chút nhàm chán, làm vậy bộ sẽ được anh ta để ý à. Mà cho dù anh ta để ý thì sao, sẽ tự nguyện dâng hiến cho anh ta?