Cả Hàm Hi Họa và Đinh Hồng Quân đều ngạc nhiên.
Người đàn ông không có biểu hiện gì khác, vẫn ôn hòa, điềm đạm như thường lệ. Anh nói thêm. “Cháu là giáo sư đại học A, kỳ vừa rồi có giảng dạy lớp em ấy.” Hiếm khi anh giải thích nhiều thế này, Đinh Hồng Quân ngạc nhiên vài giây rồi bật cười. “Đúng rồi, chú sao lại quên mất chuyện này chứ.”
Hàm Hi Họa hơi lúng túng, cô đã hiểu sai ý của người này mất rồi. Anh không có định giả vờ không quen biết cô, khi nãy cô có phải không lễ độ rồi không? Do dự có nên xin lỗi không thì đạo diễn đã thông báo bắt đầu quay.
“Được rồi, cháu đi đi.” Đinh Hồng Quân không giữ người lại nữa.
Hàm Hi Họa thở phào, cô gật đầu với hai người rồi rời đi.
Cái xoay người của cô đã phô ra cặp xương bướm vô thực trước mắt Hàn Dĩ Ngôn, anh đắm chìm vào tấm lưng mảnh khảnh, vòng eo nhỏ bé, làn da mịn màng thấy rõ cả mạch máu đỏ sau đó bình đạm phong khinh mà cụp mắt nhìn tách trà trong tay. Người con gái ấy đối với anh tựa như tách trà ấm áp, chỉ cần nhìn thấy cô, ở gần cô tâm hồn anh sẽ được sưởi ấm hơn một phần. Mà đó là điều anh khao khát bao năm nay.
Quay xong Hàm Hi Họa muốn về nhà nghỉ ngơi liền nhưng Đinh Hồng Quân lại mời cô cùng ăn bữa cơm, đương nhiên có cả Hàn Dĩ Ngôn.
Hàm Hi Họa không thể từ chối, đành phải miễn cưỡng mỉm cười theo bọn họ đến một nhà hàng.
Có bốn người, Hàm Hi Họa, Đinh Hồng Quân, Hàn Dĩ Ngôn và đạo diễn.
Cô ngồi đối diện với Hàn Dĩ Ngôn ngẩng mắt liền thấy người đối diện.
Bữa ăn này chủ yếu là Đinh Hồng Quân với đạo diễn nói với nhau. Thỉnh thoảng Hàn Dĩ Ngôn cũng đáp vài ba câu, chỉ Hàm Hi Họa là tuân thủ im lặng là vàng, dỏng tai lắng nghe, trên môi là nụ cười chuyên nghiệp. Thật ra cô mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ một giấc trên chiếc giường ấm êm của mình.
Nhìn đồng hồ đã mười giờ tối.
Bọn họ ăn bữa cơm này mất hai tiếng.
Đàn ông như Đinh Hồng Quân hay Hàn Dĩ Ngôn đều cực kỳ lịch thiệp.
Đưa đẩy một hồi Hàn Dĩ Ngôn lấy danh phận là giáo sư của cô rồi tự nhiên mà chở cô về biệt thự.
Trong xe im ắng không một tiếng động dư thừa nào.
“Sắp vào học rồi, em làm sao quay phim?” Hàn Dĩ Ngôn gõ gõ ngón tay lên vô lăng thoáng qua cô hai giây hỏi thăm.
“A” Hàm Hi Họa hơi giật mình, cô ngoảnh đầu lại nhìn anh, vấn đề này… Cô do dự không biết có nên nói không, sau đó cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết phải giấu diếm. “Em đăng ký học từ xa ạ. Cũng không còn cách nào. Lúc nào rảnh thì tới trường dự học.” Nam Lãnh cũng từng bàn bạc với cô chuyện này, rồi anh cũng là người đưa ra ý tưởng học từ xa, mà cô cũng thấy rất hợp lý. Quay phim vẫn phải quay nhưng cũng không thể bỏ học được. Cô không có một gia thế cao thì ít nhất cũng phải được một tấm bằng đại học tốt.
Hàn Dĩ Ngôn gật đầu, anh cũng biết có khóa học đại học từ xa dành cho người bận rộn.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, cả hai đều giật mình. Nhưng vẫn xác định được nhanh chóng là của ai.
Hàn Dĩ Ngôn lái xe bằng một tay, tay kia cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy tên người hiển thị trên màn hình, mày anh hơi cau lại, liếc mắt nhìn cô gái bên ghế lái phụ, có vẻ cô hoàn toàn không có hứng thú để ý đến anh.
Sau vài giây do dự Hàn Dĩ Ngôn bắt máy. “Alo.”
Hàm Hi Họa đúng thật không muốn nghe cuộc điện thoại riêng tư của anh, nhưng trong cái không gian hẹp lại kín thế này dù bịt lỗ tai cũng sẽ nghe giọng người đó thôi.