Tự nhiên bị vạch trần thẳng thừng thế này, Hàm Hi Họa có chút choáng váng, cô chớp chớp mắt nhìn anh rồi lại chột dạ mà cụp mắt. Nghĩ nát óc cuối cùng nói ra lý do. “Là mấy tháng hè em đã ý thức được việc học nên tập trung ôn tập.”
Không biết anh có tin không, chỉ thấy anh gật đầu rồi không tra hỏi thêm gì.
Hàm Hi Họa thở nhẹ trong lòng, cả hai câu được câu không đến khi phục vụ mang đồ ăn lên.
Hàn Dĩ Ngôn trộn giúp cô phần mì rồi tự nhiên đưa cho cô.”Ăn đi.”
“Vâng.” Đã quen với những hành động vô cùng lịch sự và tao nhã của anh rồi nên Hàm Hi Họa không còn quá kinh ngạc hay ngại ngùng nữa.
Cô vừa ăn vừa nghĩ linh tinh. Mì ý này cũng ngon thật đấy, tuy không ngon như món mì trên con tàu cô làm ở kiếp trước nhưng cũng không tệ.
Đang hùng hổ ăn mì thì bên khóe miệng có gì đó chạm vào. Cô giật mình ngẩng mặt lên, khi nhận thức được là Hàn Dĩ Ngôn đã tự mình cầm giấy ăn lau giúp mình. Cô xấu hổ đến đỏ mặt, lập tức luống cuống cầm tờ giấy khác lau miệng, lau đi lau lại vài lần mới yên tâm.
“Cảm ơn thầy.” Rất muốn trách cứ người đàn ông kỳ lạ đối diện lại không thể. Anh cũng đâu có làm gì quá đáng với cô đâu, ngược lại còn giúp cô nữa.
Bữa cơm này đúng là căng thẳng, Hàn Dĩ Ngôn đưa cô về khu biệt thự Nam gia.
Cô dặn anh dừng trước khu là được rồi. Cô không muốn anh biết mình sống ở Nam gia. Dù sao quan hệ giữa cô và Nam Lãnh chưa từng công khai ra bên ngoài.
Nhìn bóng lưng cô gái khuất sâu vào trong khu biệt thự xa hoa trước mắt, hai mắt người đàn ông hơi híp lại. Cũng không lái xe rời đi lập tức mà châm một điếu thuốc hút một hơi. Làn khói mơ hồ phả ra trước mắt cũng làm lòe đi ánh điện sáng chói của khu biệt thự lung linh.
Anh biết Nam gia ở đây.
Còn về thân phận của Hàm Hi Họa. Anh nhếch môi, một vẻ mặt lạnh tanh mà không một ai có thể tin sẽ xuất hiện trên khuôn mặt Hàn Dĩ Ngôn. Anh đương nhiên rõ cô là vợ của Nam Lãnh_ kẻ thù của anh.
Vào phòng khách, nhìn thấy dì Mân đang lau bàn cô tự nhiên hỏi. “Nam Lãnh về chưa ạ?”
Dì Mân cười gật đầu. “Ông chủ đã về từ sớm.”
Cô vui vẻ rồi chạy lên tầng, định gõ cửa phòng của anh nghĩ tới người ngợm mình từ bên ngoài hơi bẩn liền chuyển hướng lên tầng ba. Tắm rửa sạch sẽ đã rồi tìm anh trò chuyện sau.
Nào ngờ vừa đặt chân vào trong phòng xong, còn chưa kịp đóng cửa đã bị một cơ thể cao lớn đè ép lên tường. Cùng lúc đó rầm một tiếng, cửa đóng sập
“Ưm…” Môi cô bị anh hung hăng ngậm mút không thương tiếc.
Hàm Hi Họa hơi đau liền rên lên nhưng người đàn ông dường như không để tâm đến, chỉ một mực siết chặt lấy vòng eo mỏng manh của cô áp sát vào cơ thể mình. Lưỡi anh theo đó thâm nhập sâu vào quấn lấy lưỡi cô.
Nụ hôn của Nam Lãnh quá mạnh bạo, anh chưa từng hôn cô sâu và ướt át đến vậy. Cô có thể cảm nhận được sự tức giận trong đó. Cô mơ hồ không hiểu rốt cuộc anh giận chuyện gì, rõ ràng hôm trước còn sống hòa bình với nhau mà.
Trong miệng truyền đến vị mặn của máu. Hàm Hi Họa đau đớn dùng hết sức đẩy mạnh anh ra.
“Nam Lãnh.” Cô gọi anh nhưng người đàn ông lại như bị phát điên, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô rồi lần nữa phủ lên môi cô. Chỉ là không còn cắn đến chảy máu nữa, anh dịu dàng hơn một chút.
Mặc dù rất bực bội khi anh phát tiết lên người mình nhưng Hàm Hi Họa cũng không phản kháng anh nữa. Cô ôm lấy eo anh tự mình ngẩng cao cổ hôn đáp lại.