‘Chăm sóc’ đó là gì thì Hàm Hi Họa đã hiểu từ tận cốt tủy. Chính là cái chuyện chăm sóc như ở “phòng làm việc” kia.
Thành công nhìn thấy cả khuôn mặt cô ửng hồng, anh cong môi vuốt mái tóc mềm mượt của cô.
Vừa lúc này đồ ăn cũng được dọn lên, vẫn là cô gái phục vụ khi nãy. Nam Lãnh không chuyển qua chỗ cũ mà ngồi luôn cạnh cô.
Cô gái đó bày đồ ăn ra xong cũng lui xuống.
Chỉ là ánh mắt kia hình như chứa nhiều sự thất vọng và luyến tiếc.
Hàm Hi Họa chẳng muốn suy nghĩ phức tạp hóa vấn đề. Nam Lãnh đã yêu cô vậy thì cô tin tưởng anh có thể dẹp hết mấy bóng hồng bên cạnh. Đó là nhiệm vụ, trách nhiệm của anh mà không phải của cô.
Đang ăn trưa ở căn tin cùng đám Trân Châu, Hàm Hi Họa lơ đãng nhìn màn hình tivi đặt trên tường trước mắt.
Trên màn hình là một nữ minh tinh, một tay cô ôm bó hoa hồng rực rỡ vào trong ngực, tay còn lại cầm một cái tượng người bằng đồng.
Khuôn mặt nữ minh tinh vô cùng xinh đẹp, sự tự tin, rực rỡ và đầy uy quyền của cô ấy khiến Hàm Hi Họa thất thần nhìn ngắm đến không rời mắt.
Có thể đó là tất cả những gì cô không có. Nói đúng hơn tự tin, uy quyền và hào quang từ người cô ấy là những gì Hàm Hi Họa muốn có.
Mãi đến lúc Đỗ Thắm lay lay tay, cô mới giật mình.
“Có phải cậu cũng mê chị ấy không?” Đỗ Thắm chớp mắt hỏi.
Hàm Hi Họa không trả lời cái câu đó mà hỏi ngược lại. “Đó là ai?” Mặc dù biết là minh tinh nổi tiếng nhưng với cái tiểu sử không màn gì đến showbiz của cô thì cho dù sao hạng A cũng không lọt vào tai cô nổi.
Ba người bạn trố mắt lườm Hàm Hi Họa, mặt mày đều bày ra vẻ không thể tin được.
Trân Châu lắc lắc đầu bĩu môi. “Họa Họa à, cậu đúng là người siêu lạc hậu. Đến cả tam kim ảnh hậu, nữ diễn viên từng đoạt giải Oscar cho hạng mục nữ diễn viên chính… omg…” Cô nàng gào thét. “Thế mà cậu không biết?”
Hàm Hi Họa mơ hồ theo lời của Trân Châu, dù không theo dõi những người nổi tiếng nhưng về ảnh hậu hay giải thưởng Oscar đương nhiên cô biết. Oscar… cô rõ hơn ai hết người có thể đạt được giải thưởng này phải tài giỏi và xuất sắc ra sao.
Cảm thấy bản thân đúng là có hơi tối cổ thật, cô ho ho hai cái. “Tớ thật sự không để ý showbiz.”
Sau đó cô được ba cô bạn thay phiên nhau bổ túc những thông tin về nữ minh tinh này. Cũng như một vài tin tức nổi bật dạo gần đây của showbiz.
Cô vừa nghe vừa gật gù, lại cảm thấy vô cùng hứng thú. Biết là showbiz phức tạp nhưng không nghĩ tới lại phức tạp đến vậy.
Sự việc này cứ vậy đi vào trong đầu Hàm Hi Họa.
Đêm đó nằm trên giường không như bình thường sẽ ôm chăn đợi Nam Lãnh về mà tâm trí cứ bay bổng đến hình ảnh của người phụ nữ đầy ánh hào quang kia.
Nghĩ nghĩ Hàm Hi Họa ngồi bật dậy lần đầu tiên lên weibo tra tìm cái tên của một diễn viên.
Dùng nửa tiếng đồng hồ để đọc những gì liên quan đến ảnh hậu Mạnh Uyển. Càng đọc càng phải mở mang tầm mắt và từ lúc nào sự ngưỡng mộ không thể giấu nổi hiện lên trong cặp mắt to tròn của cô.
Rồi tâm trí lại vô ý hoặc như có thứ gì đó dẫn dắt cô nhớ lại lời nói của Trân Châu trước đây.
“Họa Họa, cậu chưa từng nghĩ sẽ vào showbiz sao?”