Cảnh đầu được quay trong lớp học, vì tuổi còn nhỏ nên Hàm Hi Họa hóa trang thành học sinh lớp 12 cực kỳ phù hợp.
Đây là bộ phim điện ảnh nên từng chi tiết trên khuôn mặt, cả hình thể của diễn viên đều phô bày một cách chân thật nhất. Đó là lý do vì sao nhiều diễn viên khi đóng phim truyền hình rất xinh xắn, rất có khí chất nhưng chuyển sang mảng điện ảnh, đưa lên màn ảnh rộng liền như tát vào mặt khán giả. Toàn bộ khuyết điểm đều sẽ lộ ra tất tần tật.
Mà Hàm Hi Họa với việc sở hữu một khuôn mặt đẹp không góc chết, các góc đều được quay lại, khi quay sát gương mặt đó cũng không khiến khuôn mặt cô xấu hơn mà thậm chí càng tô lên vẻ đẹp mỹ miều của cô.
Mọi người trong đoàn phim cũng không kiềm chế được mà say mê ngắm nhìn Hàm Hi Họa, gì chứ đối với cái đẹp xưa nay chẳng ai từ chối được cả.
“Cắt. Dạ Hành sao cậu cứng đờ vậy?” Chu Văn Khiêm cau mày dặn dò nam chính. Đối với anh, tên nhóc này khá có tiềm năng, mấy hôm trước diễn rất ổn mà sao hôm nay diễn một cảnh dễ thế này cũng NG là sao.
Dạ Hành hoàn hồn không dám nhìn Hàm Hi Họa, anh cười gượng xin lỗi đạo diễn.
“Là do tôi diễn không tốt nên làm ảnh hưởng đến anh sao?” Hàm Hi Họa thấp thỏm quan sát nam chính, cô đã thấy anh ta diễn hôm trước rồi, rất được mà. Vừa rồi NG chỉ có thể là do cô.
Dạ Hành xua tay lắc đầu. Tai anh đỏ lên nói. “Không đâu. Cô diễn tốt lắm. Là do tôi chưa nhập vai.”
Hàm Hi Họa vẫn không tin lắm, cô nghĩ có khi anh ta ngại tố cô nên mới tìm đại lý do đó. Cô mím môi gật đầu với anh ta rồi hít vài hơi để nâng cao tinh thần tập trung vào vai diễn.
Lần này may mắn đã vượt qua suôn sẻ. Chu Văn Khiêm vừa xem lại cảnh quay vừa gật gù đầu. “Rất tốt.” Khuôn mặt bừng bừng ý cười và đầy năng lượng. Mọi người đều cảm thấy may mắn cuối cùng không khí đoàn phim cũng thoải mái rồi. Nhớ lại mấy hôm trước, đừng nói là cười đến cả một vẻ mặt bình thường thôi cũng không hề xuất hiện ở Chu Văn Khiêm. Anh cả ngày không cay mày, nghiến răng, tức giận thì cũng bất lực mặt mày nhăn nhó. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hiện tại xem ra đạo diễn Chu của bọn họ đã trở về rồi.
Ngày đầu quay nên Chu Văn Khiêm không bóc lột sức của Hàm Hi Họa, quay xong một cảnh cuối anh cho cô về sớm. Mà Hàm Hi Họa cũng đuối rồi, cô cảm ơn anh rồi chào mọi người mới rời khỏi đoàn làm phim.
Trên taxi Hàm Hi Họa nhớ tới lúc nghỉ giải lao biên kịch Ôn có khuyên cô nên tìm một trợ lý để giúp cô lo mấy việc vặt, đạo diễn Chu cũng khuyên cô nên chọn một công ty giải trí ký hợp đồng. Hiện tại cô đang là diễn viên vô danh, sẽ có vài chuyện khó mà tự giải quyết được. Hơn nữa cả ngày cô đã quay phim rồi nếu phải lo vài chuyện khác nữa cô sẽ không có đủ sức khỏe và trí não. Thậm chí còn ảnh hưởng đến quá trình nhập vai.
Những điều này hoàn toàn hợp lý, cô suy nghĩ suốt trên đường về biệt thự.
Nhìn thấy chiếc BMW bên ngoài sân, Hàm Hi Họa hơi ngạc nhiên vì Nam Lãnh về sớm.
Cô vừa bước vào nhà đã trông thấy hai người tuy không lạ nhưng cũng chẳng quen thuộc. Kiếp trước cô tưng gặp một lần trong lễ mừng thọ ông nội Nam, về sau cũng chẳng có cơ hội gặp họ hàng nào của Nam Lãnh vì cô và anh đã ly hôn.
Đối với hai mẹ con đang ngồi ở sô pha nói cười với Nam Lãnh, Hàm Hi Họa không ghét cũng không thích. Cô cởi giày cao gót ra, đang cất giày thì có người lên tiếng. “Ôi trời, là cô Hàm sao? Còn tưởng là ai cơ đấy.” Giọng điệu chẳng ra dáng chào hỏi mà như đang mỉa mai cô.
Hàm Hi Họa nhíu mày không để tâm lắm đến cách bà ta xưng hô, cô mang dép trong nhà vào rồi đi về phía Nam Lãnh.