Vệ sinh, tắm rửa xong cô xuống dưới tầng, như cô dự đoán Nam Lãnh không có nhà. Hôm nay là thứ bảy anh vẫn đến tập đoàn như thường lệ, lúc sáng có lẽ còn sớm nên anh vẫn ở nhà mới bị cô làm phiền.
Nhớ đến cái ôm lúc sáng, Hàm Hi Họa liền tủm tỉm cười như một cô ngốc. Đó là cái ôm đầu tiên của hai người đó, tuy trong hoàn cảnh kỳ dị nhưng cũng khiến cô mãn nguyện.
Sống lại lần nữa, cô cảm tạ ông trời đã thương xót cô. Nghĩ tới từng nỗi đau thương cô phải chịu trong kiếp trước Hàm Hi Họa vẫn bị rùng mình.
Kiếp trước thù đã được Nam Lãnh trả giúp. Nên kiếp này cô không muốn chìm đắm trong việc trả thù, cô chỉ muốn trân trọng người bên cạnh, báo hiếu bố mẹ và tránh xa những kẻ không đáng. Đương nhiên nếu mấy kẻ đó không sống đàng hoàng mà tìm cô gây rối thì đừng trách cô độc ác.
Về việc học hành, cô nhớ mình chỉ mới học năm hai đại học. Chuyên ngành ngôn ngữ Anh. Khi đó không lo học hành nên thành tích rất nát, hiện tại cô sẽ không bỏ bê việc học nữa. Cô nhất định phải trở nên tài giỏi, về sau dù có xảy ra chuyện cũng còn có thể nuôi sống bản thân.
Vì tâm trạng đang cực kỳ, cực kỳ tốt nên Hàm Hi Họa muốn ra ngoài đi dạo. Tiết trời mùa thu se se lạnh, không khí đặc biệt dễ chịu.
Chuẩn bị xong Hàm Hi Họa bắt một chiếc taxi mà không phiền đến tài xế Nam Lãnh đã chuẩn bị cho cô.
“Cô gái muốn đi đâu?”
Hàm Hi Họa nằm gác cằm trên khuỷu tay, ngắm thành phố phồn hoa bên ngoài. Cô cũng không biết đi đâu. “Chú cứ lái xe khắp thành phố đi ạ.”
Chú tài xế cười ha hả rồi theo ý của cô.
Dì Mân ở nhà vừa canh Hàm Hi Họa rời đi đã gọi ngay cho Nam Lãnh.
“Ông chủ, phu nhân ra ngoài đi dạo ạ.”
Người đàn ông trầm mặt vài giây. Anh ừ rồi cúp máy.
Khi sáng cô khóc rất bi thương, giống như cô đã trải qua rất nhiều chuyện bất hạnh. Cuộc sống trước kia của cô đúng là không quá tốt nhưng anh rõ với tính tình kiêu ngạo của cô sẽ không bao giờ để lộ ra mặt yếu đuối của bản thân cho người khác thấy.
Biết là vì cảm xúc không ổn định nên cô mới chủ động đến gần mình nhưng anh vẫn không khống chế được trái tim rung động.
Thân thể cô gái nhỏ nhắn, mềm mại như đậu hũ dán vào lồng ngực, khoảnh khắc anh ôm lấy cô thật sự suýt nữa đã không kiềm chế được mà khảm cả người cô vào xương tủy mình. May là anh đã dừng lại đúng lúc. Anh không muốn dọa cô sợ càng không muốn cô lại càng ghét anh.
Thư ký Trần gõ cửa, Nam Lãnh cũng ngưng suy nghĩ chuyện kia.
“Chủ tịch, tiệc rượu tối nay không cần bạn gái ạ?”
Vốn định tùy ý thư ký sắp xếp nhưng nhớ đến khuôn mặt đẫm nước mắt khi sáng, Nam Lãnh lạnh nhạt nói. “Không cần.”
Có điều anh vẫn không tránh được bị đám phụ nữ này bám víu.
Hàm Hi Họa ngồi trên xe đến đau mông rồi mới bảo tài xế dừng tại một trung tâm thương mại.
Dung mạo của Hàm Hi Họa quá nổi bật, cô xuất hiện ở đâu nơi ấy liền trở thành cảnh nền cho cô tỏa sáng.
Khuôn mặt không trang điểm, ngoại trừ cánh môi được tô chút son dưỡng vậy mà vẫn khiến bao người không nhịn được ngắm cô đến thất thần.
Hàm Hi Họa đã lâu rồi mới gặp lại cảnh tượng này, cô hơi mất tự nhiên nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh từng bước vào trong.