Diễn viên nữ đỏ mặt chẳng dám bắt chuyện với Đổng Sở Thần nhưng thỉnh thoảng sẽ ngó anh một cái cho đã con mắt. Lần này bị anh chiếu tướng cô nàng hoảng hốt a lên một tiếng.
Hàm Hi Họa nhìn sang cô nàng. “Sao vậy?”
Cô nàng đó đỏ bừng mặt mũi, xấu hổ lắc lắc đầu lắp bắp. “Không… không sao.”
Một tiếng cười khẽ của đàn ông khiến cho cô nàng càng xấu hổ hơn. Hàm Hi Họa dường như hiểu được chuyện gì rồi, cô liếc anh ta hai giây rồi thu hồi tầm mắt tiếp tục đợi Nam Lãnh.
Đổng Sở Thần liếm răng, khóe miệng nhếch lên nhìn cô nhóc mãi đến tận giờ mới ngó anh lấy một chút. Có vẻ hình ảnh của anh trong mắt cô không tốt lắm thì phải. Nhìn cô diễn viên kia lên xe rời đi, anh gãi gãi mũi tiến đến bên cạnh Hàm Hi Họa.
“Hình như em có thành kiến gì với tôi à?”
Bị giọng nói bất ngờ của anh làm cho giật mình, Hàm Hi Họa kéo dài khoảng cách với anh một chút. Không hiểu vì sao anh hỏi vậy, cô lắc đầu. “Đổng công tử hiểu nhầm rồi. Tôi nào dám.”
“Ồ… vậy là không dám?” Anh nhìn sườn mặt của cô, cánh mũi cao cao, da mặt trắng không tì vết, hàng lông mi cong dài, hai cánh môi hơi khép. Một mỹ nhân ngàn năm có một. Anh nhất định không để cô tuột mất.
Hàm Hi Họa không đáp lại anh, ngay lúc này một chiếc BMW phiên bản giới hạn xuất hiện trong tầm mắt, Hàm Hi Họa mỉm cười định chạy đi thì nhớ ra còn có cái tên Đổng công tử vẫn còn đứng đó. Cô khựng lại xoay người chào anh. “Vậy tôi xin phép đi trước.”
Đổng Sở Thần gật đầu nhìn cô tươi cười chạy tới chỗ chiếc xe kia, mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào, cánh cửa đóng sập một tiếng, xe lăn bánh rời đi một đoạn mà Đổng Sở Thần vẫn chưa thu hồi tầm mắt.
Anh không nhìn được người ngồi ở ghế lái là ai. Chỉ là nhớ đến nụ cười chói mắt của cô gái khi chiếc xe kia xuất hiện. Đổng Sở Thần cau mày bực bội, lại chửi thầm tài xế của mình dùng tốc độ rùa bò hay sao còn chưa xuất hiện.
Trên xe hai người nào đó mười ngón tay đan chặt vào nhau, người đàn ông thâm trầm đang tập trung lái xe, cô gái nhỏ thì chống cằm nhìn anh đến si mê. Thỉnh thoảng anh sẽ liếc cô một cái, khóe miệng cong lên.
Không khí giữa hai vị này có thể nói ngọt còn hơn mật ong, cơm chó bắn tung tóe.
“Thứ bảy em cùng anh đến sân bay nhé?” Hàm Hi Họa cào cào lòng bàn tay anh nhõng nhẽo.
Nam Lãnh vốn định bảo cô cứ ở nhà ngủ nướng nhưng thấy cặp mắt long lanh, đầy mong đợi của cô anh lại nuốt lời từ chối lại. Anh bóp bàn tay mềm mại hai cái khẽ ừ.
Chút khó chịu khi thấy Đổng Sở Thần cùng cô ở cùng một chỗ đã dịu đi không ít.
Anh biết Đổng Sở Thần là nhà đầu tư chính của “Mười năm thương nhớ”, việc anh ta xuất hiện trong bữa tiệc đóng máy là hết sức bình thường. Có điều ánh mắt của anh ta nhìn vợ của anh rất có tính xâm lược, mẹ nó anh đặc biệt khó chịu.
Cô gái nhỏ này thì ngây ngô chẳng biết gì, anh thở dài lại siết chặt tay cô hơn.
Hàm Hi Họa hoàn toàn không phát hiện ông chồng của mình tâm tình không tốt.
Về đến nhà, cô tắm rửa ra thấy Nam Lãnh đang ôm laptop dựa lưng vào đầu giường làm việc. Cô không làm phiền anh tự mình đi sấy tóc.
Nam Lãnh ngó cô một cái, chiếc đầm ngủ lụa thiếu vải của cô rất thu hút, anh nhếch môi nhưng không làm gì tiếp tục trả lời mail.
Sấy tóc xong Hàm Hi Họa ôm theo kịch bản lên giường, hiện tại cũng không còn sớm nhưng ban chiều cô đã ngủ một giấc dài nên lúc này rất tỉnh táo.
“Không ngủ sao?” Anh ngẩng mặt lên khỏi màn hình laptop, thuận tay ôm lấy eo cô kéo lại gần mình.