Mãi nhìn đến say mê đến khi âm thanh trầm khàn trong phòng bệnh vang lên. “Tỉnh?”
Hàm Hi Họa bị dọa hết hồn, cô ngồi thẳng người nhìn anh chằm chằm. “Anh… anh thấy sao?”
Người kia liếc cô hai giây nhàn nhạt đáp. “Không chết được.”
“Anh…” Hàm Hi Họa hoàn toàn không nói được lời nào, người này tại sao lại nhắc đến cái chết đơn giản như vậy chứ.
Mặc dù rất hiếu kỳ chuyện lần này anh bị thương nhưng trước hết vẫn phải lấp đầy bụng đã. Cô đói sắp meo ruột rồi.
“Em vào nhà vệ sinh tí.”
Người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ. “Ừm”.
Rõ ràng lúc hôn mê dịu dàng, yếu ớt vậy mà. Tại sao có những người khi tỉnh và khi ngủ lại khác biệt vậy chứ.
Từ phòng vệ sinh đi ra, cuối cùng cũng thấy thoải mái. Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Hàm Hi Họa tự động đến bày thức ăn ra.
Đồ ăn được dì Mân bỏ vào trong hộp giữ nhiệt nên còn rất nóng.
Ngửi được mùi cháo thịt thơm lừng Hàm Hi Họa không kìm được nuốt nước bọt ực một cái.
Phòng bệnh này vô cùng sang trọng, hoàn toàn không giống phòng của bệnh nhân mà như một khách sạn năm sao. Có đầy đủ tiện nghi lại còn rộng lớn. Mà lúc này ngoài tiếng leng keng từ bát đũa, tiếng điều hòa nhè nhẹ, tiếng lật sách thì không có âm thanh nào khác.
Múc cháo vào bát xong, Hàm Hi Họa cầm thìa rồi đến bên giường Nam Lãnh.
“Ăn thôi. Chắc anh đói rồi.” Cô tự nhiên mà cầm lấy cuốn sách trên tay anh đặt qua một bên.
Ngẫm nghĩ vài giây, cô cười thầm rồi ngăn cản bàn tay của người đàn ông đang định nhận lấy bát cháo từ mình.
Có chút xấu hổ Hàm Hi Họa nhìn cái thìa rồi nói nhanh. “Em đút anh.”
Mày Nam Lãnh giật giật, anh khó tin quan sát khuôn mặt đang ửng hồng trước mắt. Suy tư một lúc cuối cùng anh đáp. “Được.”
Hai mắt Hàm Hi Họa sáng rực lên. Cô mỉm cười rồi thực hiện việc bón cháo cho chồng.
Cô vô cùng cẩn thận thổi sơ qua cho bớt nóng mới đưa đến gần môi anh.
Giúp anh ăn xong cháo cô mới tự chén phần mình. Tài nghệ của dì Mân quả nhiên ngày càng tăng.
Dọn dẹp lại bát đũa, Hàm Hi Họa do dự một lúc vẫn quyết định hỏi. “Có thể nói em biết chuyện anh bị thương lần này không?”
Nam Lãnh có thể nghe rõ được sự thấp thỏm trong giọng nói của cô nhưng anh không có chút khó chịu vì cô đã xen vào chuyện của mình. Ngược lại anh thấy tâm trạng tốt lên không ít, cô là vì quan tâm anh mới hỏi.
Nhìn cô vài giây anh dựa vào thành giường lên tiếng. “Bị kẻ thù ám sát.”
Hàm Hi Họa ôm miệng, hai mắt trợn tròn không thể tin được nhìn anh.
Lại thấy anh không hề có chút sợ hãi hay lo lắng cho bản thân, cô vô cùng tức giận. “Vệ sĩ đâu hết rồi. Không bảo vệ anh được sao?” Còn để anh bị trúng đạn nặng như vậy.
Nam Lãnh nhếch miệng lắc đầu. “Chuyện lần này cũng không phải lớn lao gì. Trước kia tôi còn bị thương nặng…” Còn chưa nói hết câu cô nhóc kia đã nhào vào lồng ngực ôm chặt lấy.