Chỉ là hiện tại cô một chút dao động cũng không còn. Tất cả đã chấm hết vào cái ngày cô cho anh ta hai cái bạt tai. Không, là vào khoảnh khắc cô tận mắt chứng kiến anh ta và Hàm Mộc Tâm quấn lấy nhau trên giường. Khi đó cô đã nghĩ thì ra anh ta cũng có một mặt ti tiện đằng sau vẻ nhu hòa, sáng chói.
Cô đã căm phẫn vào lúc ấy nhưng sau đó cô lại biết ơn ông trời đã để cô phát hiện sớm mặt xấu xí của hai bọn họ. Nhờ vậy cô mới gặp một người đàn ông khác tốt đẹp và yêu thương cô thật lòng.
“Đàm Tu Hiên.” Cô vẫn nhìn anh ta, cô nghĩ đây là lần cuối cùng cô chân thành gọi tên của anh ta như vậy.
Thấy sự căng thẳng trong cặp mắt nâu ấy, Hàm Hi Họa nhếch miệng. “Tôi đã là vợ của Nam Lãnh.”
Sau giây phút ngẩn người, Đàm Tu Hàm lấy lại bình tĩnh anh ta lắc đầu nhìn cô. “Nhưng anh ta không yêu em và em cũng vậy. Hai người lấy nhau đều là do sự sắp đặt của gia đình. Anh…”
“Ai nói với anh là chúng tôi không yêu nhau?” Không chờ anh ta phản đáp gì cô đã cắt ngang, cô tiếp tục. “Anh nghĩ tôi còn tình cảm với anh?” Cô cười khẩy. “Đừng dát vàng lên mặt mình. Anh nghe rõ đây, giữa tôi và anh đã hoàn toàn chấm dứt vào cái ngày anh phản bội tôi rồi. Hiện tại tôi đã có chồng, tôi và chồng còn rất hạnh phúc. Mong anh đừng làm phiền tới cuộc sống của tôi nữa.” Cô vẫn nhìn đăm đăm vào khuôn mặt không còn chút máu nào của anh ta nhưng cô không có chút thương hại hay xót xa nào. “Giờ thì anh về đi. Tôi muốn nghỉ ngơi.” Nói rồi cô quay trở lại với tập báo, cô giở sang phần báo giải trí.
Không biết qua bao lâu có lẽ vài phút người đàn ông kia cũng lẳng lặng rời đi. Trước đó anh ta để lại một câu. “Họa Họa, tâm hồn anh chưa từng phản bội em. Thật xin lỗi.”
Tiếng cửa đóng sập một cái, Hàm Hi Họa bổng bật cười. Cái gì gọi là tâm hồn chưa từng phản bội? Ý anh ta là chỉ có thân thể anh ta muốn mà tâm hồn anh ta không muốn? Vốn đã chẳng còn chút tình cảm nào với anh, hiện tại càng càng không muốn nhìn thấy anh ta lần nào nữa hay nghe giọng của anh ta chút nào nữa.
Gần đây giới giải trí quả thật rất sạch sẽ, không có mấy tin tức lớn hay scandal động trời.
Vì quá rảnh nên cô lại xem một tập báo giải trí khác. Ngay khi vừa giở trang đầu đập vào mắt cô là hình ảnh đôi nam nữ đang khiêu vũ, thân hình người con gái yểu điệu, quyến rũ được một bàn tay cứng rắn của người đàn ông nắm hờ eo, tay còn lại đặt lên vai cô ta.
Trái tim Hàm Hi Họa đập dồn dập, ngực cô phập phồng lên xuống.
Bình tĩnh, bình tĩnh. Cô tự thôi miên chính mình. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Theo thói quen muốn lôi điện thoại gọi cho anh nhưng nhớ ra điện thoại đã bị cô vứt chỏng chơ trong xe.
Dì Mân còn chưa đến, Hàm Hi Hàm cố gắng không để mình tức giận, cô tin anh, cô tin Nam Lãnh. Chắc chắn là bất đắc dĩ. Đúng vậy.
Trong mấy bữa tiệc thượng lưu không tránh được những chuyện này. Cái cô lưu tâm là người anh khiêu vũ cùng. Tại sao Lương Thục Khuê lại xuất hiện cùng một chỗ với Nam Lãnh?
Thư ký riêng… Hàm Hi Họa bỗng nhớ tới cái danh phận chết tiệt đó. Vốn suýt quên mất sự tồn tại của cô ta, giờ bỗng dưng cô ta ngoi đầu ra lần nữa muốn chơi cô?
Không hiểu sao Hàm Hi Họa rất có thành kiến với Lương Thục Khuê, không hẳn vì vẻ ngoài của cô ta xuất sắc mà còn vì danh phận mà cô ta từng đề cập, khi đó Nam Lãnh cũng không phủ nhận. Cô ta thẳng thừng thừa nhận bản thân cô ta đã và đang là người bên gối Nam Lãnh. Cô tin Nam Lãnh hiện tại nhưng trước khi anh và cô bên nhau thật sự, cô không biết rốt cuộc anh và Lương Thục Khuê có quan hệ nam nữ với nhau không. Nếu có… cô… hai tay Hàm Hi họa siết chặt, cô cố gắng hít thở sâu.
Ngay lúc này dì Mân đến, dì ấy đã đến đồn cảnh sát nhận lại điện thoại của cô.
“Ôi trời, phu nhân đã đỡ chưa? Có đau đầu quá không?”
Hàm Hi Họa đáp qua loa với dì ấy rồi cầm điện thoại gọi ngay vào số của Nam Lãnh. Từng câu từng chữ của người phụ nữ quen thuộc lặp đi lặp lại, nó tựa như bàn tay vô hình bóp chặt trái tim không ổn định của cô.