Anh cứng đờ cả người, mãi đến khi trước ngực mình ươn ướt mới hay cô là đang khóc.
Một niềm hạnh phúc dâng lên khiến trái tim đơn độc, cô quạnh bao lâu nay của Nam Lãnh như được sưởi ấm.
“Không phải tôi còn sống tốt sao.” Anh thở dài dùng một tay ôm eo cô, kéo cô sát vào mình. Biết cô gầy nhưng khi chạm vào một cách không kẽ hở nào thế này mới thấy cô gầy yếu hơn anh nghĩ.
“Anh phải biết bảo vệ mình… em… em không muốn anh xảy ra chuyện không hay.” Giọng cô gái uất ức xen lẫn lo lắng thốt ra đứt quãng.
Nam Lãnh bất đắc dĩ càng ôm chặt cô hơn. “Không phải trước kia em không quan tâm tới tôi sao?” Có lẽ vì sự thay đổi đột ngột của cô khiến Nam Lãnh không dám tin tưởng. Anh sợ tất cả những gì cô làm hiện tại đều có mục đích. Nhưng dù là vậy anh vẫn tham luyến chút thần mật hiếm có này.
Hàm Hi Họa nấc một cái, cô ngẩng mặt ngồi thẳng dậy, không sợ hãi mà nhìn khuôn mặt người đàn ông trong gang tấc.
Anh tốt đẹp như vậy sao trước kia cô có thể lờ anh đi chứ. Một bàn tay nâng lên chạm vào mặt anh. Cô khẽ giọng. “Trước đây là em không tốt.”
Ngoài giải thích một cách đơn giản như vậy ra, Hàm Hi Họa không biết nên nói thế nào. Nếu ngay lúc cô nói là vì cô thích anh, chắc chắn anh sẽ không tin. Mà đó là điều cô sợ nhất. Chỉ có thời gian và sự nỗ lực tiếp cận anh của cô mới chứng minh được tình yêu cô dành cho anh không vì bất cứ lợi lộc gì cả. Chỉ vì cô yêu anh thôi.
Câu trả lời của cô khiến Nam Lãnh không quá hài lòng nhưng anh cũng không ép cô thêm. Miễn là cô không đòi ly hôn cùng anh là được.
Vốn đã hẹn cùng bọn Trân Châu tham dự tọa đàm của Hàn Dĩ Ngôn nhưng vì Nam Lãnh nằm viện nên cô hủy hẹn với bọn họ.
Lúc cô gọi điện nói chuyện với Trân Châu việc này Nam Lãnh cũng mơ hồ nghe được.
“Em đi đi, tôi không sao.” Chút vết thương này đối với anh thật sự chẳng là gì nhưng cô với chú Trương cứ làm quá lên. Bất quá với sự nhiệt tình quan tâm của cô anh vẫn là thỏa mãn mà không ngăn cản nữa. Tiếp tục ở bệnh viện quan sát.
Hàm Hi Họa mặc kệ anh, cô hiện tại chỉ muốn trân trọng từng giây phút được bên anh thôi. Còn công cuộc có thể kéo anh lên giường là một chặng đường dài đây.
Mặc dù phải dưỡng thương ở bệnh viện nhưng Nam Lãnh vẫn làm việc, lúc nào Hàm Hi Họa học xong đến bệnh viện cũng thấy trên đùi anh có một chiếc laptop. Cô không thích việc anh cứ đặt công việc lên hàng đầu như vậy nhưng hết cách rồi, ai bảo cô chẳng có chút tiếng nói nào trong lòng anh cơ chứ.
Chiều có tiết nên ăn trưa cùng Nam Lãnh xong cô đến trường luôn.
Cửa thang máy mở ra Hàm Hi Họa liền chạm phải ánh mắt ôn hòa của người đàn ông kia. Cô ngạc nhiên nhìn anh sau đó vội cúi chào. “Giáo sư Hàn.” Hình như gần đây tần suất cô đụng phải Hàn Dĩ Ngôn khá nhiều thì phải, cũng có duyên quá rồi đấy đương nhiên cô không có chút nghi ngờ nào.
Trong mắt Hàn Dĩ Ngôn cũng hiện lên sự kinh ngạc, rồi anh gật đầu nhường cô đi ra. “Tuần này em không đến tiết của tôi.”
Sống lưng Hàm Hi Họa cứng đờ, cô căng thẳng nâng mắt ngó anh một cái, anh vẫn giữ nguyên nụ cười trước sau như một nhưng cô có thể nhận ra được sự cảnh báo trong câu nói đó.
Có hơi chột dạ liền giải thích qua loa. “Xin lỗi giáo sư, vì người nhà bị bệnh nên gần đây em phải đến bệnh viện chăm sóc.”
Hàn Dĩ Ngôn à một tiếng cũng không có ý truy cứu gì cô.
Cả hai tạm biệt nhau, Hàm Hi Họa sợ muộn nên chạy trối chết.