“Hôm nay em nghỉ một ngày, mai đến công ty.” Lý Kỳ dặn dò xong cũng không làm phiền Hàm Hi Họa nữa. Chị không chỉ có mình Hàm Hi Họa là nghệ sĩ dưới trướng, chị còn quản lý một nghệ sĩ nam khác nữa.
Hàm Hi Họa ngồi trên giường có chút ngẩn người nhìn cửa kính, nó vốn chẳng có gì thay đổi, chỉ là có một chú chim sẻ vừa đậu lên tán cây ngay cửa sổ. Những tia nắng len lỏi qua từng phiến lá cành cây xuyên qua ô cửa đáp xuống căn phòng xinh đẹp.
Trong một buổi sáng với muôn hoa, muôn sắc thế này lại thiếu mất hình bóng anh. Cô nghĩ nếu hiện tại anh đang nằm ngủ bên cạnh, đôi mắt anh mở ra chứng kiến khung cảnh tươi đẹp, sáng sủa này cùng với dáng vẻ tràn đầy sức sống của cô, anh sẽ không kìm được mà muốn cô.
Cô thật sự không thể nào xa anh được rồi. Đời này đã định là của anh, mãi mãi là của anh.
Khóe miệng cô nhếch lên, lơ đãng chạm vào bức ảnh cưới của cả hai. Cô và anh không tổ chức lễ cưới nhưng ít nhất cũng có buổi lễ kết hôn đơn giản tại gia, cô mặc chiếc đầm cưới đơn giản nhất có thể.
Trên bức ảnh đó, cả hai đều không cười nhiều, chỉ nhếch môi một chút. Trước đây không để tâm đến, lúc này nhìn kỹ lại thấy được niềm vui nhàn nhạt trong ánh mắt của cả cô và anh.
Ánh mắt của anh… như thể anh đã quen biết cô từ sớm, như thể đã có ý với cô từ sớm chứ không phải khi cả hai đã về chung một nhà, anh lâu ngày sinh tình.
Chỉ là cái suy nghĩ này có vẻ không thực lắm, làm sao anh thích cô sớm được trong khi cả hai chỉ gặp hai lần trước khi trở thành vợ chồng. Mà cô cũng hoàn toàn không nghĩ ra cô và anh có thể gặp nhau ở đâu đó trong quá khứ. Làm sao có thể khi cả hai lúc ấy dường như là hai thế giới khác nhau, không chạm, không thấy.
Thu lại những ý nghĩ mơ hồ, Hàm Hi Họa lắc lắc đầu đi tắm rửa. Có chăng là cô quá nhớ anh rồi. Chỉ mới ba ngày thôi mà.
Ngủ một giấc dài, tinh thần của cô hoàn toàn tốt, dù sao cũng không biết làm gì định nghiên cứu vai diễn Nhược Y thì điện thoại lần nữa reo. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Là mẹ Dương. Hàm Hi Họa trước đó đã bảo cuối tuần sẽ về thăm hai người nhưng công việc tới dồn dập thành ra phải dời lại. Hiện tại thấy mẹ gọi cô mới sực nhớ.
Đáp vài câu với mẹ Dương, mục đích bà gọi cho cô chỉ để nhắc nhở lễ mừng thọ sắp tới của ông nội Hàm. “Hôm nay con được nghỉ, con sẽ về nhà một chuyến ạ.”
Gần mười một giờ rồi, Hàm Hi Họa tranh thủ thay quần áo đơn giản xuống dưới tầng. Lại báo với dì Mân một tiếng sau đó tự lái xe đi, vẫn là chiếc xe bình thường mà Nam Lãnh đã mua cho cô.
Cảm thấy tiết trời hôm nay đặc biệt tốt, Hàm Hi Họa mở nhạc vừa lái xe vừa nghe. Là “Dạ khúc” của Châu Kiệt Luân mà cô yêu thích. Tuy bài hát này mang âm điệu buồn sầu cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô lúc này.
Phía trước có đèn đỏ, cô cho xe chạy chậm lại, vừa dừng lại không tới ba giây một lực va chạm không nhỏ của vật thể nào đó đâm mạnh đuôi xe Hàm Hi Họa. Cô không hề có chút đề phòng nào theo quán tính đổ nhào về phía trước, dù đã cài dây an toàn vẫn không tránh được trán va vào vô lăng. Vùng eo bị dây đai thắt chặt đến mức tưởng chừng eo cô sắp gãy tới nơi.
Hàm Hi Họa đau đớn kêu rên vài tiếng, đầu có hơi choáng váng, cô nâng tay ôm trán mình xoa xoa thì cảm nhận được dòng chất lỏng thấm vào lòng bàn tay, sau đó dần dần chảy xuống khuôn mặt cô.
Hai mắt cô không nhìn cố định được gì cả, hết vật này tới vật kia, chúng hỗn loạn múa máy phía trước. Đầu cô càng lúc càng đau nhức. Khi cô sắp ngất đi thì thoáng nghe ai đó gọi mình, tiếng đập cửa dữ dội bên cạnh nhưng ý thức của cô đã dần mất, chỉ kịp nhấn vào nút mở khóa cửa, giây sau cô đã chẳng còn nhận thức được mình đang ở đâu. Cứ vậy rơi vào hôn mê.