Cô thật sự rất muốn hét lên cho sự vui vẻ, kích động của mình nhưng vẫn kìm lại được.
Sợ anh lại bận rộn cô vội nhắn. “Anh mua gì em đều thích.” Nhấn gửi rồi mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Anh mua gì em đều thích.
Trời đất, câu này có khác lời tỏ tình không hả.
Rất tiếc tin nhắn không thể thu hồi. Thôi kệ vậy, cô cũng không dối lòng. Chẳng qua là sợ anh suy nghĩ lệch lạc, lại cho rằng cô đang lấy lòng anh vì mục đích không tốt nào đó thì cô chỉ có nước khóc hai ngày hai đêm.
Nhìn chữ “Ừ” ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn. Hàm Hi Họa chán chường chọc chọc đĩa cơm.
“Họa Họa làm sao vậy? Cái khuôn mặt xinh đẹp sao lại bí xị rồi.” Là Đậu Nhạc Yến. Bình thường nếu là con gái với nhau dù chơi chung thân thiết đôi khi cũng bị sự ghen tị mù quáng mà trở nên không thích người bạn bên cạnh mình quá nổi bật. Nhưng với Đậu Nhạc Yến hay Nguyễn Trân Chân và cả Đỗ Thắm cũng chưa từng có ý ghét nào với Hàm Hi Họa.
Chỉ có ngưỡng mộ và tự hào vì có một người bạn xinh đẹp như vậy.
Cũng chính vì vậy mà bốn người bọn cô mới chơi chung được với nhau. Tuy trước đó thật sự không quá thân thiết vì Hàm Hi Họa ít khi ở lại ký túc xá nhưng cũng không khiến quan hệ bọn họ xấu đi mà vẫn luôn tốt đẹp.
Hàm Hi Họa lắc đầu một cách uể oải. “Không sao. Hơi mệt thôi.”
Nghe cô nói vậy rồi cũng không tra hỏi thêm nữa.
Thứ bảy, Hàm Hi Họa không có tiết nên trở về Nam gia.
Chỉ là vừa đến biệt thự một cảm giác kỳ lạ dâng lên khiến Hàm Hi Họa lo lắng.
Khi nhìn thấy chú Trương đã rất lâu không gặp, trái tim cô càng đập nhanh hơn. Cô tin sự nhạy cảm này không sai.
“Phu nhân?” Chú Trương đang kéo một chiếc vali xuống, vừa thấy Hàm Hi Họa trong mắt ông liền hốt hoảng. Vốn đã lén lút canh thời điểm Hàm Hi Họa không ở biệt thự rồi vẫn không tránh được. Ông nghĩ đúng là ý trời.
“Chú Trương… chuyện gì vậy ạ?” Cô biết cái vali đó là của Nam Lãnh cũng là thứ cô tặng anh trong một dịp nào đó cô cũng không nhớ rõ. Nhưng giờ tại sao lại nằm trong tay chú Trương mà quan trọng Nam Lãnh đâu. Anh không về cùng chú Trương sao?
Nghĩ sao thì hỏi vậy.”Nam Lãnh đâu ạ?” Lúc cô thốt ra lời này, trong giọng nói ấy run run mà chính cô cũng không nhận ra.
Chú Trương nghĩ một hồi tìm lý do nào đó nhưng chẳng hiểu sao giờ phút này sự chuyên nghiệp bình thường lại biến mất. Ông nhìn cô, mở rồi đóng miệng cuối cùng đáp. “Ông chủ vẫn chưa về ạ?”
Hàm Hi Họa siết chặt tay, cô biết ông ấy đang lừa mình. Mà cô lần này sẽ không bỏ qua. “Anh ấy đang ở nước nào?” Hôm đó anh đã nhắn tin thông báo đã đáp sân bay nước M.
Chú Trương không biết mình đang bị gài bẫy, ông cười hiền từ trả lời. “Nước N.”
Lồng ngực cô phập phồng vì tức giận. Cố gắng hít sâu để giữ mình bình tĩnh, cô nở nụ cười lạnh lẽo nhìn chằm chằm chú Trương khiến ông ta lạnh sống lưng. “Đêm qua anh ấy nhắn tin nói với cháu đang ở nước M. Theo như cháu biết từ nước M đến nước N phải bay ít nhất mười hai tiếng. Đó là còn chưa nói đến những thủ tục. Rồi hiện giờ chú lại có mặt tại Nam gia. Không phải chú luôn đi cùng anh ấy sao.”
Một loạt những chứng cứ buộc chú Trương đờ đẫn. Ông chưa bao giờ thấy phu nhân lại tỉ mỉ, thông minh và biết quan sát đến vậy. Ông mím môi không dám nhìn cô.