Cô mỉm cười đặt túi giấy trên bàn. “Giáo sư Hàn, thật ngại quá hôm nay mới trả áo cho thầy được. Em đã giặt sạch sẽ.” Cô chớp mắt quan sát anh có biểu cảm nào khác ngoài cười ôn hòa như thường lệ không. Rất tiếc không có gì cả. Anh dường như chỉ có kiểu cười như gió xuân cướp hết hồn phách của nữ sinh vậy thôi.
Hàn Dĩ Ngôn nhìn cô không rời. Anh gật đầu đáp “Không sao. Cảm ơn em đã giặt.”
Sau đó cả hai đều im lặng, Hàm Hi Họa hơi lúng túng định tạm biệt anh, cô không hiểu sao lại sợ khi gần người này như vậy đặc biệt khi chỉ có hai người thế này. Hàn Dĩ Ngôn bỗng lên tiếng. “Có bài tập không hiểu không?”
“Hả… à… dạ không.” Cô đúng là không có bài tập nào không hiểu. Ngược lại bài quái nào cũng làm tốt.
Mày anh nhướng lên, rồi anh cười thu dọn tập sách, tay cầm túi giấy trên bàn đứng dậy. “Vậy ăn bữa cơm với tôi.”
Hàm Hi Họa không thể tin, cô túng quẫn đuổi theo anh gấp gáp từ chối. “Thật sự không cần ạ. Em…”
“Coi như cảm ơn chuyện tôi cho em mượn áo.” Cái lý do này hình như không thể nào từ chối được.
Hàm Hi Họa đành bất lực theo anh đến nhà xe rồi mơ hồ lên xe anh ngồi.
“Em muốn ăn gì?” Xe đã chạy được một lúc mà cô gái bên ghế lái phụ vẫn không nói tiếng nào. Hàn Dĩ Ngôn nhíu mày liếc cô hai giây, chỉ thấy sườn mặt xinh đẹp của cô.
Cuối cùng cũng hoàn hồn, cô lắc đầu. “Em sao cũng được.”
Có lẽ không khí trong xe quá ngột ngạt nên Hàn Dĩ Ngôn tìm chuyện để nói. Bình thường anh tuyệt đối không phải người thích trò chuyện thế này.
“Em không ở ký túc?”
Hơi ngạc nhiên vì chuyện này anh cũng biết, Hàm Hi Họa gật đầu. “Vâng.”
Đoán được sự ngờ vực trong ánh mắt của cô, Hàn Dĩ Ngôn giải thích đơn giản. “Vô tình nghe bạn em nhắc tới.”
Bạn mà anh nói chắc là đám Nguyễn Trân Châu rồi. Nhưng tại sao anh lại vô ý nghe được cô cũng không muốn tìm hiểu thêm. Trên đời có đầy gì chuyện kỳ lạ chứ, chuyện này cũng quá bình thường rồi.
Sau đó cả hai hoàn toàn im lặng cho đến khi tới một nhà hàng Tây.
Hàn Dĩ Ngôn vô cùng lịch thiếp, anh rời khỏi ghế lái rồi vòng qua bên kia xe mở cửa mời Hàm Hi Họa.
Có hơi ngại vì hành động này của anh, Hàm Hi Họa chỉ có thể thuận theo bước ra khỏi xe.
Cô thấy anh vứt chìa khóa cho bảo vệ rồi dẫn cô vào trong.
Có vẻ như anh rất quen với nhà hàng này.
Chọn một bàn bên cửa kính, Hàn Dĩ Ngôn đẩy thực đơn đến trước mặt cho cô chọn.
Sau khi nhìn lướt qua Hàm Hi Họa gọi một mì Ý. Giá cả ở đây đúng là chỉ có người có tiền mới dám ăn.
Kỳ lạ là Hàn Dĩ Ngôn cũng gọi mì Ý như cô. Anh còn kêu thêm hai ly whisky.
“Tôi có xem qua điểm tiếng Anh kỳ trước của em.” Anh nói, ánh mắt vờ như nhìn cô một chút. “Không tốt lắm.” Không chỉ tiếng Anh mà những môn khác cũng vậy. Đều là miễn cưỡng vừa qua môn.
Nên lúc nãy ở trường nghe cô bảo cô không có bài tập nào không biết anh không tin được.