Hàm Hi Họa cuối cùng cũng hiểu, cái ông chồng này của cô chính xác là ghen tuông nhưng cảm thấy bản thân đúng là không nên tiếp xúc với Đổng Sở Thần nhiều.
Sau khi nghĩ xong cô gọi điện cho Đổng Sở Thần tỏ lòng không thể gia nhập công ty của anh ta.
Đổng Sở Thần khi đó ở văn phòng đang xem hồ sơ diễn viên, nhận được thông báo này anh khá kinh ngạc, sau đó một cảm giác thất vọng trỗi dậy làm anh khó chịu. Anh đặt tài liệu qua một bên hỏi cô. “Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?”
Hàm Hi Họa đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ lý do từ chối chỉ là thấy hơi có lỗi khi mang ảnh hậu Mạnh Uyển vào. “Vì thần tượng của tôi, thật xin lỗi.”
Đổng Sở Thần bật cười, anh không nghĩ tới việc cô từ chối vào Thiên Tuế chỉ bởi cái nguyên nhân chết tiệt đó. “Có thể hỏi thần tượng của cô là ai không?”
Khi nói chuyện với người này, Hàm Hi Họa cảm thấy không quá áp lực, anh ta luôn giữ một thái độ chừng mực và rất lịch sự đặt câu hỏi một cách cẩn thận. Điều này khiến cô có chút ý tứ. Nếu anh ta không có cái danh mê gái đẹp còn cả nếu Nam Lãnh không phản đối thì gia nhập Thiên Tuế thực sự rất ổn. Nhưng mọi chuyện đã vậy rồi cô và Thiên Tuế chỉ là không có duyên thôi.
“Là ảnh hậu Mạnh Uyển.” Cô đáp.
Cuối cùng cũng có thời gian rảnh ra một chút Hàm Hi Họa nhắn tin báo cho Nguyễn Trân Châu.
Hai người Đỗ Thắm với Đậu Nhạc Yến là người ngoại tỉnh nên đến hè thì bọn họ cũng về quê. Chỉ còn Nguyễn Trân Châu cùng một thành phố với Hàm Hi Họa.
Địa điểm hẹn hò do Nguyễn Trân Châu chọn là một quán bar gia đình. Bar này là do anh cô ấy mở. Hàm Hi Họa yên tâm bắt taxi, đến nơi đã là gần tám giờ tối. Lúc bước đi hai chân cô vẫn thấy nhũn nhũn, bộ phận giữa hai chân có chút đau rát. Chính là do ông chồng bị bỏ đói lâu ngày của cô hành hạ cô nguyên cả đêm, hôm nay cô hiếm lắm mới được nghỉ vốn còn tính đi dạo hay đến tập đoàn anh chơi nhưng đêm qua bị anh trêu chọc cả đêm, cô ngủ đến tận hai giờ chiều mới dậy nổi.
Vào quán bar đã thấy Nguyễn Trân Châu đang ngồi tại một góc sô pha, bên cạnh có anh chàng lạ nói cười với cô ấy.
Thấy Hàm Hi Họa, Nguyễn Trân Châu liền cười tươi vẫy vẫy tay.
Anh chàng xa lạ thoải mái chào cô rồi tự động rời đi.
“Ai vậy?” Hàm Hi Họa thờ ơ hỏi.
“Là một anh chàng thú vị thôi.”
“Tớ còn tưởng cậu từ bỏ giáo sư Hàn rồi.” Cô cười trêu.
Nhắc tới người trong lòng Nguyễn Trân Châu đã thu lại biểu cảm vui tươi vừa rồi. “Tớ đâu phải kẻ dễ thay lòng.”
“Tớ lại mong cậu thay lòng.” Dù hơi phũ nhưng Hàm Hi Họa chắc chắn Hàn Dĩ Ngôn sẽ không thích Nguyễn Trân Châu. Thậm chí là bất cứ một nữ sinh nào trong ĐH A. Anh tựa như người ở trên cao, không sao có thể với tới. Cô không muốn bạn tốt sẽ bị tổn thương.
Nguyễn Trân Châu hiểu ý của Hàm Hi Họa nhưng tình yêu đâu thể kiềm chế được, cũng đâu thể nói thích liền thích, nói bỏ liền bỏ. Cuối cùng đành mặc theo chỉ dẫn của trái tim.
Chủ đề này có hơi nặng nề Nguyễn Trân Châu hỏi sang chuyện khác. “Cậu sắp quay xong ‘Mười năm thương nhớ chưa’.”
Hàm Hi Họa gật đầu. “Phim đề tài thanh xuân lại còn là phim điện ảnh nên quay khá nhanh.”
“Gần đây tớ có đọc một bài viết về Hàm Mộc Tâm.”
“Cô ta sao?” Tập trung quay phim nên Hàm Hi Họa ít khi lên weibo đọc tin tức, mà dạo này showbiz cũng khá yên bình, chẳng thấy tin động trời nào. Cứ như bình yên trước cơn bão vậy.
Phục vụ mang ly whisky lên, Hàm Hi Họa cảm ơn rồi đợi Nguyễn Trân Châu nói tiếp.