Anh đặt tài liệu lên bàn, ngồi xuống ghế xoay. Cà vạt có hơi siết chặt khiến anh khó chịu liền nới ra một chút. Ánh mắt cuối cùng cũng nhìn cô gái nhỏ trắng trẻo, mềm mại đang ngồi ở sô pha.
Cô không nhìn anh mà cúi đầu chăm chú vào bàn tay mình.
Lại nhớ đến chuyện đêm qua cô vì muốn lấy lòng anh mà bất chấp khỏa thân muốn trao thân cho anh. Tuy lỗi của anh đã lớn tiếng với cô nhưng hiện tại nghĩ lại vẫn khiến anh bực bội trong người. Anh cởi luôn cà vạt ra vứt vào hộc bàn. Lại mở hai cúc áo trên cùng. Cảm thấy dễ chịu hơn rồi mới đứng dậy từng bước đi về phía cô. “Em tìm tôi có chuyện gì?” Anh cũng chưa từng thấy cô tỏ ra thái độ cúi đầu như thế này bao giờ. Thậm chí bất chất cả trinh tiết của người con gái. Dù khó chịu nhưng chuyện của cô anh đều sẽ giúp cô giải quyết, anh chỉ không hài lòng việc cô không chịu nói thẳng mà giả vờ làm này làm nọ để dụ dỗ anh.
Hàm Hi Họa phát hiện tâm trạng của Nam Lãnh không tốt xíu nào, không biết là vì cuộc họp mới vừa hay một phần vì chuyện tối qua cô làm càng. Nhưng rõ ràng sau đó anh còn ôn nhu dỗ cô nữa đấy. Tại sao đàn ông cũng thay đổi tâm trạng nhanh như tàu siêu tốc vậy chứ.
Cô thở dài rồi mạnh bạo nhích lại ngồi gần anh hơn.
Không quan tâm anh bày ra vẻ mặt gì cô phải đánh liều một phen. “Em không có vì lấy lòng anh vì mục đích gì đó.” Cô chầm chậm trải lòng. Cặp mắt đơn thuần lén lút quan sát anh một chút, thấy anh vẫn giữ nguyên bộ dáng như bình thường. Cô đau đầu muốn chết, lại tiếp tục. “Em… em chỉ muốn thay đổi cuộc hôn nhân của chúng ta.”
“Em nói cái gì?” Bị âm thanh lạnh lẽo như diêm vương của anh dọa sợ, Hàm Hi Họa nuốt nước miếng cô ngẩng mặt nhìn vào cặp mắt giận dữ, tựa như chỉ cần cô nói thêm một chữ không tốt đẹp nữa anh sẽ bóp chết cô. Cô rùng mình nhớ đến cảnh tượng anh tay không siết chết Hàm Mộc Tâm ở kiếp trước. Cô sợ hãi rụt người lại.
Bộ dáng này của cô quả nhiên chọc giận Nam Lãnh. Anh ép sát cô vào lưng sô pha, anh gằn giọng. “Em mới nói cái gì. Muốn thay đổi cuộc hôn nhân này?” Đến cuối cùng cô làm tất cả chỉ vì muốn ly hôn? Mẹ nó anh thật muốn nghiền nát cô ngay tại đây.
Ngực Hàm Hi Họa phập phồng lên xuống, cô có thể cảm nhận được sự tức giận không hề nhỏ từ trong giọng nói của anh nhưng cô không tài nào hiểu nỗi. Cô đã nói gì sai. Cô muốn thay đổi hôn nhân của cả hai theo hướng tốt hơn mà.
“Em… anh giận sao?” Lời vừa dứt đã nghe Nam Lãnh lên tiếng. “Muốn ly hôn? Đừng hòng.” Để lại câu đó rồi anh lập tức đứng lên rời khỏi sô pha.
Hàm Hi Họa há miệng đờ đẫn, sau mấy giây cũng bừng tỉnh cô đứng phắt dậy không nghĩ ngợi gì nữa mà ôm chặt lấy eo bụng người đàn ông đang bực tức đến muốn phá nát mọi thứ kia.
“Anh hiểu lầm rồi. Em không có… em không muốn ly hôn. Thật đấy.”
Cả người Nam Lãnh vốn đang nghẹn một cục tức thì bị sự mềm mại sau lưng truyền tới. Anh cứng đờ đứng im không nhúc nhích mặc cho cô ôm lấy mình. Rồi anh nghe rõ từng chữ cô thốt ra.
Biết người đàn ông này đã nghe lời mình nói, Hàm Hi Họa nhân lúc này tiếp tục. “Em nói muốn thay đổi cuộc hôn nhân của chúng ta nghĩa là từ giả thành thật.”
Trái tim của Nam Lãnh đúng là bị cô trêu chọc cho không còn là của mình nữa.
Hàm Hi Họa dịu giọng, dụi mặt vào lưng anh hít sâu khẽ giọng. “Đêm qua em không phải vì muốn ôm bắp đùi của anh mới làm vậy. Em… ” Cô cảm giác được da thịt người đàn ông căng lên rõ rệt.
Lại hít một hơi nhấn mạnh rõ từng chữ. “Em là vì thích anh.”
Người trước mặt hình như thở nặng nề hơn. Hàm Hi Họa mím môi, tay nhỏ càng ôm anh chặt hơn. “Những lời em nói là thật. Em thích người đàn ông tên Nam Lãnh. Người đàn ông ấy là chồng em.”
Đợi một lúc vẫn không nghe được anh ư hử gì, cô căng thẳng muốn chết rồi. Rốt cuộc anh có hiểu lời cô nói không. Cô chắc chắn mình không dùng ý ẩn dụ hay ám chỉ gì mà trực tiếp thổ lộ vậy rồi. Anh còn không hiểu chắc cô tức chết mất.