Cô mím chặt môi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt như đang nhận lỗi mà cũng như đang trào phúng của cô ta. Cô dám chắc cô ta là cố ý mà không phải như bộ dạng đáng thương đang bày ra kia.
Đã trải qua một kiếp sống Hàm Hi Họa không còn là đứa ngốc nghếch không nhìn thấu lòng người nữa.
Nhưng cô không muốn rước thêm chuyện không đâu vào người mặc dù hiện tại có hơi tức giận.
Cô không nhận lời xin lỗi của cô ta cũng không nói gì, định đứng dậy kéo Nguyễn Trân Châu đang phồng mang trợn má sắp chửi người tới nơi nơi rời khỏi phòng thì âm thanh của đàn ông ôn hòa vang lên.
“Chuyện gì vậy?” Giọng nói rõ ràng không lớn nhưng vẫn chứa đựng sự uy nghiêm trong đó không khỏi khiến người ta kính sợ.
Còn chưa có ai kịp lên tiếng giải thích thì kẻ gây ra chuyện lộn xộn này đã bước gần đến chỗ Hàn Dĩ Ngôn khai báo. Mẹ nó còn trưng ra cái vẻ uất ức đó cho ai xem hả, cũng không phải cô ta bị tạt trà sữa.
Nguyễn Trân Châu ôm một cục tức lườm bóng lưng cô ta đang ra vẻ bạch liên hoa trước mặt Hàn Dĩ Ngôn.
Lại nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình. Quả nhiên xui xẻo mà. Còn là lần gặp đầu tiên nữa đấy. Càng nghĩ càng tức chết.
Hàm Hi Họa vẫn mím môi lười để ý đến cô ta muốn nói gì với Hàn Dĩ Ngôn, kéo tay Nguyễn Trân Châu đang hậm hự định rời đi.
Trước đó không quên gật đầu với anh một cái.
“Khoan đã.”
Bị gọi lại cả hai đều khó hiểu, ánh mắt mang vẻ nghi hoặc nhìn Hàn Dĩ Ngôn.
Anh cũng không biết mình bị làm sao, khi tỉnh hồn thì đã đưa áo khoác của mình cho Hàm Hi Họa. Còn không quên giải thích. “Áo của em…”
Lúc này ai cũng hiểu nên không nghĩ gì nhiều. Cảm tình với Hàn Dĩ Ngôn càng tăng thêm vài phần.
Hàm Hi Họa định từ chối nhưng khi cúi đầu nhìn người mình. Chính cô cũng không chịu được. Hôm nay tại sao lại mặc áo trắng?
Cô mấp máy môi nhìn anh rồi cảm ơn một tiếng. “Em sẽ sớm trả lại thầy.”
Hàn Dĩ Ngôn ngắm khuôn mặt đẹp hơn cả minh tinh trước mắt, rồi gật đầu.
Dù sao cũng không thể bỏ tiết nên hai người tranh thủ trở về ký túc thay đồ rồi đến lớp bằng tốc độ nhanh nhất.
“Giáo sư Hàn… aaaa… đẹp trai chết người mà.” Nguyễn Trân Châu chắc phản ứng hơi chậm nên bây giờ mới phấn khích gào thét inh ỏi như vậy.
Hàm Hi Họa mặc kệ cô bạn đang hoa si của mình, mắt ngắm áo khoác dạ to lớn trong tay. Suy nghĩ xem nên xử lý thế nào cuối cùng quyết định để giặt sạch rồi trả lại cũng không muộn.
Đến trưa lúc đang ăn ở căn tin mới nhận được tin nhắn của Nam Lãnh. Không chỉ một mà là hai. Cô chớp chớp mắt ngừng ăn mở ra đọc.
“Em muốn quà gì?” Đó là tin nhắn đầu tiên.
Cái thứ hai khiến tâm tình không tốt nguyên cả buổi của Hàm Hi Họa lập tức tan thành mây khói. “Tôi vừa đáp xuống sân bay nước M, mới nhận được tin của em.”
Anh là đang giải thích cho việc trả lời chậm.