Nói chung anh sẽ dùng cách của mình để bảo hộ cô, tránh để cô tổn thương cũng như tránh bị kẻ khác công kích. Nhưng anh vẫn để không gian cho cô thỏa sức với niềm đam mê của mình. Cảm thấy anh càng ngày càng yêu cô rồi, yêu đến không cách nào dừng lại được.
Mới vài tháng trước quan hệ của hai người còn nhạt nhẽo, đúng nghĩa là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực nhưng ngay khoảnh khắc này, anh đang ngồi làm việc đương nhiên vẫn là ngắm cô nhóc.
Còn cô thì ngồi cười tủm tỉm xem điện thoại, tuy cả hai không có hành động thân mật nào lại vẫn làm cho bầu không khí trong căn phòng vốn lạnh lẽo của anh ấm áp và ngập tràn tình yêu. Đúng như anh từng tưởng tượng, thật khiến người ta muốn chết chìm trong sự ngọt ngào và hạnh phúc này.
Ánh mắt của người đàn ông quá mức chăm chú và nóng bỏng, Hàm Hi Họa không thể không phát hiện. Khi bốn mắt chạm vào nhau, trái cả hai đều hẫng một nhịp.
Nụ cười trên môi cô vẫn còn đó, cô đặt điện thoại xuống đứng dậy đi về phía anh. Trong quá trình đó không ai rời mắt đi nơi khác, giống như trong mắt chỉ có người trước mắt.
Hàm Hi Họa còn chưa làm gì, Nam Lãnh đã ôm eo cô.
Không ai nói tiếng nào, cô cúi đầu nhìn anh, anh ngước mắt nhìn cô. Sau đó Hàm Hi Họa dạng chân ngồi vào lòng người đàn ông. “Muốn em sao?”
Người nọ khẽ cười, anh nặng nề ừ một tiếng nhưng ngoại trừ hôn môi cô, bàn tay xoa xoa ngực cô thì anh không đi bước tiếp theo.
Ôm nghiện, hôn nghiện, làm tình nghiện dường như chưa từng xuất hiện trên người Nam Lãnh. Vậy mà giờ đây chỉ cần ở gần Hàm Hi Họa anh liền muốn chiếm hữu cô đến tận cốt tủy.
“Không làm ạ?” Hàm Hi Họa thở dốc sau nụ hôn bá đạo của anh, cô gác đầu lên vai anh hỏi nhỏ.
Yết hầu Nam Lãnh lăn lên lăn xuống, anh khàn đặc giọng. “Làm.” Rồi tắt máy tính, dọn dẹp tài liệu bằng tốc độ nhanh nhất sau đó kéo tay Hàm Hi Họa rời khỏi tập đoàn.
Có điều thư ký Lưu đã mua đồ ăn chạy tới chặn đường.
Hàm Hi Họa cào tóc nhớ đến chuyện này, cô nhận lấy túi đồ ăn rồi chào thư ký Trần.
Về tới biệt thự. Hàm Hi Họa nhìn túi đòi ăn nói. “Ăn cơm rồi tắm hay tắm trước ạ?”
Nam Lãnh cầm lấy túi đồ ăn để trên bàn rồi bế bổng cô nhanh chân lên tầng. Anh cười giọng điệu đầy mê hoặc. “Ăn em trước.”
Cô đánh ngực anh một cái, sau tiếng cửa đóng sập một cái cả căn phòng chỉ còn tiếng xé quần áo một cách vội vã. Hàm Hi Họa cũng chẳng rõ sao hôm nay Nam Lãnh lại nhiệt tình và đầy ham muốn đến vậy, hoàn toàn không còn bộ dạng bình tĩnh và nghiêm khắc như thường ngày nhưng cô thích một anh như vậy.
Khi anh đâm vào nơi sâu nhất trong người cô, cô kêu thành tiếng, hai tay bám chặt lấy vai anh cùng anh luân động đến khi lên đỉnh.
“Con nhóc này tự nhiên sao lại muốn đi đóng phim? Không phải trước kia nó ghét lắm à?” Hàm Mộc Tâm thân khoác bộ y phục cổ trang mỏng dính vừa mới hoàn thành cảnh quay, cô ta cũng mới nhận được tin tức Hàm Hi Họa nhận vai nữ chính của “Mười năm thương nhớ” do Chu Văn Khiêm đạo diễn. Ban đầu là khó tin, kinh ngạc sau đó chỉ thiếu điều muốn đập nát điện thoại trong tay.
Cô ta từng thử vai lần đầu nhưng không được Chu Văn Khiêm chọn. Sau khi biết ả Lâm Á Hi nhận vai nữ chính cô ta tức ói máu. Mẹ nó tên đạo diễn chết tiệt, cô ả Lâm Á Hi diễn xuất tầm thường, nhan sắc cũng chẳng phải chim sa cá lặn, thế mà lại chọn cô ả. Cô ta còn không biết nguyên nhân nữa mới lạ, chính là kim chủ đằng sau cô ả đó. Tức thì tức nhưng cũng chẳng làm được gì.
Cô ta cũng từng có cơ hội tiếp xúc với Đổng Sở Thần, thật khó mà kiềm nổi muốn làm người phụ nữ của anh ta nhưng anh ta không dễ chơi, dù tự thấy nhan sắc của mình cũng rất đẹp nhưng đẹp không có nghĩa sẽ khiến anh ta mê. Trong cái vòng tròn showbiz này sắc đẹp và tài năng quan trọng nhưng quan trọng nhất vẫn là kim chủ đằng sau của một nữ diễn viên mà cô ta chính là đang thiếu điều này.