Hắn tên là Tưởng Đào, là quản lý bộ phận nhân sự đương nhiệm của tập đoàn Khuynh Thành, trước kia khi Lưu Chí Phong còn tại vị, hắn là phó chức.
“Tôi có thể chứng minh, Lưu Chí Phong nói thật.”
Ngay tại tất cả mọi người cho rằng hắn muốn thay Diệp Khuynh Thành nói chuyện, lại không nghĩ tới, Tưởng Đào lại đứng về phía của Lưu Chí Phong.
Toàn trường chấn động.
Diệp Khuynh Thành thân thể mềm mại run rẩy nói: "Tưởng Đào cậu đang nói cái gì vậy?”
“Tôi nói cái gì, tổng giám đốc Diệp nghe không hiểu sao?”
“Mọi người trong công ty đều biết, vị trí quản lý này, vốn dĩ cô muốn để lại cho tên trai bao kia, sau đó vì bị áp lực, mới để cho tôi ngồi.”
Tưởng Đào vừa nói, vừa tháo thẻ công tác xuống, cứng rắn nói: "Tưởng Đào tôi, không cần cái chức ăn xin này!”
Bùm!
Diệp Khuynh Thành thân thể kịch liệt run lên, nhưng không đợi nàng tỉnh táo lại, cửa lớn phòng họp lần nữa bị người ta đẩy ra.
Lần này đi vào, chính là Từ gia đại thiếu Từ Khải, cùng với Vương Cương!
“Tưởng tiên sinh nói rất đúng, nữ nhân như Diệp Khuynh Thành, căn bản không đáng để cho anh cống hiến, rời khỏi tập đoàn Khuynh Thành, Từ gia tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh gia nhập.
Từ Khải lên sân khấu, lần thứ hai đẩy phóng viên truyền thông lên cao trào.
Bọn họ đều biết, Từ gia là con đường thương mại lớn nhất của tập đoàn Khuynh Thành, Từ thiếu gia lại là người theo đuổi cuồng nhiệt của Diệp Khuynh Thành, sao hẳn cũng tới?
Đúng rồi, nhất định là Diệp Khuynh Thành bao dưỡng trai, chọc giận hắn.
Quả nhiên, Từ Khải tiếp nhận microphone của một phóng viên đưa tới nói: "Tôi tuyên bố, từ nay về sau, đoạn tuyệt tất cả hợp tác với tập đoàn Khuynh Thành.”
Sau đó hắn lại nhìn về phía Vương Cương: "Ngươi không phải cũng có chuyện muốn nói sao? Bây giờ có thể nói rồi.”
Nói xong đưa micro cho Vương Cương.
Đáy mắt Vương Cương hiện lên một tia oán hận, thầm nghĩ, Diệp Khuynh Thành, Từ thiếu đã đồng ý giúp tôi trả nợ cờ bạc, cho nên đừng trách tôi, là cô bất nhân trước.”
"Tôi tên Vương Cương, cũng giống như Diệp Khuynh Thành lớn lên ở cô nhị viện Dương Quang, cho nên biết rõ cô ta làm người như thế nào, ngay từ nhỏ Diệp Khuynh Thành đã thích bắt nạt những đứa trẻ khác, trong đó bao gồm cả tôi."
Vương Cương một trận đổi trắng thay đen, đem chuyện trước kia hän đã làm ở viện phúc lợi, toàn bộ đổ lên người Diệp Khuynh Thành.
"Chuyện khi còn bé tôi cũng không đề cập tới, nói tới gần đây, lão viện trưởng bệnh nặng, cần một số tiền lớn chữa bệnh, tôi vô số lần đi tìm Diệp Khuynh Thành, quỳ gối vay tiên.
“Nhưng Diệp Khuynh Thành thì sao, không cho mượn còn chưa tính, còn mắng tôi là vô lại, bảo tôi cút......
Sau khi Vương Cương lên án xong. Là một hồi trầm mặc thật lâu.
Toàn bộ phòng hội nghị bao phủ ở trong bầu không khí một cỗ áp lực, loại áp lực này, là dấu hiệu lửa giận bộc phát.
“Diệp Khuynh Thành, cô chính là ả đàn bà cặn bã!”
Cuối cùng, trải qua một đoạn trầm mặc dài dòng, lửa giận của mọi người hoàn toàn bộc phát.
p Khuynh Thành, loại người vong ân phụ nghĩa căn bản không xứng sống, mau đi chết đi!"
“Là phụ nữ, tôi cảm thấy xấu hổ thay cho cô, cô là đồ đê tiện không biết xấu hổi”
“Diệp Khuynh Thành, tôi chúc cô sớm xuống địa ngục...”
Công kích cùng khiển trách mãnh liệt, làm cho thân thể Diệp Khuynh Thành lung lay säp đổ, nước mắt lăn xuống.
"Không phải, không phải như vậy, những lời cậu ta nói hoàn toàn là bịa đặt..."
Diệp Khuynh Thành liều mạng lắc đầu, nước mắt làm ướt vạt áo, nhưng mà căn bản không ai nghe nàng giải thích.
Bọn họ đã nhận định, Diệp Khuynh Thành chính là cái đồ vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván Cô nên bị chết đuối trong nước bọt của mọi người.
Khuynh Thành, cô che giấu cũng thật sâu nhỉ, Cố An Kỳ tôi làm chị em với cô lâu như vậy lại không nhìn thấu nhân cách làm người của cô.”
Cố An Kỳ cười lạnh tháo xuống thẻ công tác, dùng sức nện trên mặt đất: 'Làm cộng sự với người như vậy, tôi cảm thấy mất mặt!"
“An Kỳ, ngay cả cô cũng......
Diệp Khuynh Thành cho dù kiên cường hơn nữa, cũng không chịu nổi đả kích liên tiếp như vậy, rốt cục hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Nhưng ngay khi nàng sắp ngã xuống đất, một đạo thân ảnh đột nhiên từ hậu trường lao ra, đỡ được thân thể nhu nhược của cô.
“Các ngươi hôm nay, một người cũng đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm!”
Ngay từ lúc Lưu Chí Phong đi ra giội nước bẩn, Lục Vân cũng đã rất tức giận, nhưng hắn không lên tiếng.
Hắn đang nhịn!
Hản muốn nhìn xem, đối phương đến tột cùng có bao nhiêu người, đến tột cùng sẽ dùng bao nhiêu loại thủ đoạn, đến bắt nạt chị của mình.
Quách Huy!
Hà Thuận!
Tưởng Đào!
Hứa Khải!
Vương Cương!
Và.
Cố An Kỳ!
Bọn họ từng người một, nhảy ra, chửi bới, bôi nhọ, vũ nhục chị cả.
Còn có những phương tiện truyền thông này, nghe những lời phiến diện, dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, lại khiển trách, công kích chị Khuynh Thành.
Lửa giận trong lòng Lục Vân, sớm đã một tầng lại một tầng tích góp từng tí một.
Vô cùng vô tận!
Hết lần này tới lần khác, Lưu Chí Phong còn không biết tốt xấu chỉ vào Lục Vân nói: "Chính là hắn, hắn chính là thằng đàn ông mà Diệp Khuynh Thành bao nuôi!"
Bái
Thân ảnh Lục Vân trong nháy mắt biến mất, sau một khắc xuất hiện, đã đi tới trước mặt Lưu Chí Phong.
Con mẹ nó! Có phải thiếu đánh hay không! Có phải thiếu đánh hay không!! Có phải thiếu đánh hay không!!!
Lục Vân túm tóc Lưu Chí Phong, hung hăng, đánh tới cái bàn bên cạnh, một cái, hai cái, ba cái......
Bùm! Bùm! Bùm! Lưu Chí Phong trong nháy mắt đầu rơi máu chảy. “Cậu.... cậu là người man rợ, dựa vào cái gì đánh người?”
Phóng viên truyền thông xung quanh đột nhiên phản ứng lại, vô cùng phẫn nộ trách cứ Lục Vân.
Mặt Lưu Chí Phong đầy máu, kêu thảm thiết, đồng thời vẫn không quên gào thét:
"Mọi người đều thấy được, tên trai bao này có bao nhiêu cao ngạo! nhanh lên chụp tội ác của hắn, tôi muốn hắn ngồi
†ù rục xương!
Không cần hắn nhắc nhở, các phóng viên đã điên cuồng ấn nút chụp.
"Tôi xem anh là không thấy quan tài không rơi lệ!"
Trong mắt Lục Vân nổi lên lửa giận, giống như xách gà con, xách Lưu Chí Phong lên đài.
Mở máy chiếu ra, phát tài liệu bên trong USBI
Lục Vân quát lớn với nhân viên hậu trường.
Bốp!
Máy chiếu sáng lên.
“Lý tổng, tôi đã sắp xếp anh em Hà Thuận đến bên cạnh Diệp Khuynh Thành làm tài xế, tin tưởng không bao lâu nữa, có thể chụp được ảnh nóng của tiện nhân kia.”
“Làm không tệ, tốt nhất là công bố ảnh chụp trước khi tập đoàn Khuynh Thành đưa ra thị trường, tôi muốn tập đoàn Khuynh Thành biến thành một trò cười.”
"Vậy số tiền ngài đồng ý cho hai anh em chúng tôi..."
"Yên tâm, sau khi chuyện thành công, một phần cũng sẽ không thiếu cho các ngươi."
Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Đoạn hội thoại này là chính hắn vụng trộm ghi lại, mục đích là vì phòng ngừa Lý Cao Phi quyt nợ.
Nhưng hắn nghĩ không ra, rõ ràng đã cất giữ rất tốt, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trên tay Lục Vân? Hơn nữa, ngay cả ảnh riêng của hắn cũng bị tung ra?
Lưu Chí Phong hoàn toàn tuyệt vọng.
Các phóng viên truyền thông còn đang tiếp tục công kích, nhưng lúc này, Lục Vân lại đột nhiên hét lớn một tiếng nói: "Câm miệng!"
Phòng hội nghị lớn như vậy, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Con ngươi sắc bén của Lục Vân quét qua người tất cả phóng viên một lần, để cho tất cả mọi người sinh ra một cỗ cảm giác nặng nề trên lưng.
“Trước khi khiển trách người khác, hãy tự hỏi bản thân mình, có đủ tư cách không?”
Những truyền thông vô lương tâm này, chỉ cần bắt được một điểm của người khác thì liền liều mạng công kích, cho dù là công kích sai, cũng không cần chịu một chút trách nhiệm nào.
Bọn họ căn bản sẽ không quan tâm, những người bị oan, sẽ bị tổn thương bao nhiêu.
“Tất cả các ngươi đều nợ chị Khuynh Thành một lời xin lỗi, quỳ xuống!”
Hiện trường một mảnh tĩnh mịch.
Không ai quỳ xuống.
Bọn họ thừa nhận, là vu oan cho Diệp Khuynh Thành, nhưng Lục Vân muốn bọn họ quỳ xuống, cũng ngang ngạnh quá đấy?
Hừ, khẩu khí thật lớn!
Lúc này, Từ Khải đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói: "Những thứ vừa rồi, chỉ có thể nói rõ Lưu Chí Phong càng thêm đê tiện, nhưng không che giấu được Diệp Khuynh Thành bao trai, và sống vong ân phụ nghĩa với người khác.”
Lục Vân có thể lấy ra chứng cớ đánh ngược Lưu Chí Phong, Từ Khải đích xác cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng điều này căn bản không ảnh hưởng đến đại cục.
Tất cả vẫn còn trong tầm kiểm soát của hẳn.
"Từ thiếu nói rất đúng, Lưu Chí Phong không phải thứ gì tốt, Diệp Khuynh Thành cũng giống vậy!"
Trong mắt Lục Vân hiện lên một tia hàn ý. Từ Khải này, đã bị hắn liệt vào danh sách phế nhân. Chị Khuynh Thành, là người chị tôi kính trọng.
“Anh có chứng cứ gì chứng minh không?" Nữ phóng viên bắt đầu gây sự hỏi.
Lục Vân lạnh lùng liếc cô một cái: "Tôi không cần phải chứng minh, huống hồ, cho dù tôi thật sự có gì với chị Khuynh
Thành, cũng không cần phải báo cáo với tiện nhân cô.”
“Anh..... Vị tiên sinh này, hiện tại anh đang tiến hành công kích cá nhân tôi.”
Công kích cá nhân?
Lục Vân hừ lạnh một tiếng, trên người đột nhiên bộc phát ra một cỗ sát ý ngập trời, thâm nhập vào thân thể nữ phóng viên.
“Cô nói thêm một câu nữa, có tin tôi dám giết cô không?”
Phù phùi
Hai chân nữ phóng viên mềm nhữn, trong nháy mắt ngồi bệt trên mặt đất, dưới váy đột nhiên có thêm một bãi chất lỏng gay mũi khó ngửi.
Cô ấy sợ vãi đái ra quần! Trong nháy mắt vừa rồi, dường như có một con ác ma đáng sợ đang nhìn xuống cô, dường như chỉ cần cô nói thêm
một câu, sẽ chết thảm ngay tại chỗ.
Ánh mắt lạnh như băng của Lục Vân rời khỏi người nữ phóng viên, người tiếp theo là Vương Cương.
Bái Sắc mặt Vương Cương trong nháy mắt trắng bệch.
“Vừa rồi mày nói, chị Khuynh Thành khi còn bé từng bắt nạt mày?”
“Vừa rồi mày nói, mày mượn tiền chị Khuynh Thành là vì chữa bệnh cho Ngô gia gia?”
“ Vừa rồi mày nói, chị Khuynh Thành là người vong ân phụ nghĩa?”
Lục Vân từng bước từng bước đi về phía Vương Cương, dọa Vương Cương liên tục lui về phía sau, khuôn mặt vốn tái nhợt, càng them trặng bệt.
"Ngoại trừ uy hiếp người khác, mày còn có thể làm gì?"
Bốp!
Nhưng mà, Từ Khải vừa mở miệng, lại đột nhiên bị một cái tát đánh bay ra ngoài, ba cái hàm răng dính máu, rớt xuống đất.
"Con chó ngốc, hết lần này đến lần khác ngắt lời tôi, không ngờ mày cũng coi trọng chính mình nhỉ?"