Định Văn Hoành rất nhiệt tình, ông ấy vỗ bả vai Lục Vân như thể họ là anh em tốt của nhau.
Trước đó Đinh Văn Hoành đã đề cập tới chuyện thuê Lục Vân đến Học Viện Võ Đạo kinh thành dạy học, nhưng bị Doãn Thu Thủy bác bỏ.
Ông ấy cảm thấy rất mất mặt nên hôm nay nhắc lại cũng vì kiếm lại chút mặt mũi cho mình.
Ai bảo giờ tôi là viện trưởng kia chứ, về sau xem ai trong Học Viện Võ Đạo còn dám tùy tiện bác bỏ ý kiến của tôi.
Đinh Văn Hoành đang rất đắc ý.
Lục Vân lại cười khổ lắc đầu và nói: "Đinh viện trưởng, rất cảm ơn ông đã thưởng thức, nhưng người như tôi trời sinh tính cách phóng túng, sợ là không đảm đương nổi chuyện dạy học, sẽ dạy hư học sinh."
Lúc trước hắn hiên ngang biểu hiện mình là Hoành Luyện tông sư chỉ vì khiến đám thủ phạm đứng sau màn chú ý. Hiện tại chân tướng năm đó đã phơi bày, tất nhiên hắn không cần gánh danh hiệu này nữa.
Đến Học Viện Võ Đạo kinh thành dạy học thì càng không có khả năng.
Cả lớp học sở thích Trung y ở Đại học Giang Nam mà Lục Vân còn không có thời gian đi dạy, sao còn sức lực chạy tới Học Viện Võ Đạo dạy người khác luyện tập thuật Hoành Luyện.
"Ai, đáng tiếc, nhưng nếu cậu Lục đã nói như vậy thì †ôi cũng không làm khó." Đinh Văn Hoành tiếc hận thở dài một hơi, một lúc sau lại hỏi: "Cậu Lục, có một chuyện tôi không biết, nhưng hỏi ra lại sợ cậu cảm thấy bị mạo. phạm."
"Cứ nói đi đừng ngại."
Ánh mắt Đinh Văn Hoành lấp lóe, nói: "Tôi cứ thắc mắc quan hệ giữa cậu và Lạc Tiên Tử tốt như vậy, theo. lý thuyết sẽ thân cận với nhà họ Doãn, sao lại... Trở nên căng thẳng như thế?"
Thái độ của Doãn Thu Thủy đối với Lục Vân rất tệ, đây là điều mà Đinh Văn Hoành đã sớm phát hiện, nhưng ông ấy không ngờ là Doãn Phái còn quá đáng đến mức muốn giết Lục Vân.
Rốt cuộc có thù hận lớn đến mức nào!
Đỉnh Văn Hoành rất khó hiểu.
Lục Vân cười lạnh trong lòng một tiếng, những người ở kinh thành này quả nhiên đều không phải dạng lương thiện gì, miệng thì hô hào anh em tình nghĩa, thực tế lại nghĩ mọi cách để moi tin.
Lục Vân không rảnh tham dự vào vụ lục đục tranh đua của họ nên từ tốn nói: "Có một chút thù cũ, cụ thể không tiện lộ ra."
Sau đó hắn không nói thêm gì nữa.
Đinh Văn Hoành lúng túng cười nói: "Ha ha, cậu Lục, mạo phạm."
Ông ấy trầm mặc giây lát rồi đột nhiên có một giọng nói mỉa mai vang lên: "Đinh viện trưởng, ông nói xem ông cần gì như vậy, hôm nay có nhiều khách quý đến đây mà ông lại đi nịnh bợ một con rùa vạn năm."
Tiếng ồn ào xung quanh lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về hướng người nói chuyện.
Lục Vân cũng liếc qua, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn không nhận ra thanh niên lên tiếng, chỉ biết bên cạnh người này là Đoạn Bằng, thế là hắn quay đầu hỏi: "Đinh viện trưởng, vị kia là?"
Đinh Văn Hoành gượng cười và nói: "Đó là công tử nhà họ Lâm - Lâm Kiến, cha của cậu ta vừa nhậm chức. hộ pháp Võ Minh kinh thành."
Sau khi nhà họ Doãn ngã xuống thì một chức vị hộ pháp đã để trống ra, tất nhiên cần người phía dưới trên ngồi, mà cơ hội này lại rơi xuống đầu nhà họ Lâm.
"Lâm Kiến?" Kỳ thật khi nghe thấy cái tên này, trong lòng Lục Vân đã hiểu ra bảy tám phần.
Hắn có chút ấn tượng với cái tên này. Ban đầu khi trợ giúp Long Thuyên chữa bệnh ở nhà họ Long, Long Thuyên giả chết, thế là cả đám người phía. dưới như vỡ tung nồi, nhao nhao tranh luận tương lai nhà họ Long nên đi về đâu.
Vợ chồng Long Tề cũng là chú thím của Long Diệc Tuyết đề nghị gả cô cho Lâm Kiến, bởi vì cha Lâm Kiến là chấp sự của Võ Minh kinh thành, là một chỗ dựa rất lớn.
Long Xuyên còn đồng ý đề nghị này.
Đó là lần đầu tiên Long Diệc Tuyết xung đột cãi vả dữ dội với gia tộc như thế.
Lúc ấy Lục Vân cũng có ở hiện trường nên có chút ấn tượng với cái tên Lâm Kiến này.
Thế là Lâm Kiến cảm thấy mình lại ghê gớm rồi.
Còn vì sao Lâm Kiến sinh ra địch ý lớn như vậy với Lục Vân, chuyện này không phải rõ ràng quá rồi sao?
Là do ghen ghét!
Một mặt đến do Lạc Tiên Tử, một mặt là do Long Diệc Tuyết.
Lạc Tiên Tử chiếm phần ít thôi, bởi vì chỉ cần là đàn ông bình thường khi biết Nữ Võ Thần trong tưởng tượng. của họ bị người đàn ông khác chiếm được thì trong lòng ít nhiều gì cũng ghen ghét, nhưng loại ghen này sẽ không quá mãnh liệt, bởi vì họ cũng tự biết mình không xứng với Lạc Tiên Tử.
Giống như một nữ minh tinh mình rất thích đột nhiên tuyên bố tin kết hôn, lúc ấy trong lòng họ nhất định rất khó chịu, nhưng nghĩ lại thì đời này mình và nữ minh tỉnh kia rất khó gặp nhau, mà cô sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, thế là dễ chịu ngay.
Nhưng Long Diệc Tuyết thì khác.
Mặc dù sắc đẹp của Long Diệc Tuyết không kém, nhưng so với Lạc Tiên Tử thì vẫn có chênh lệch rất lớn, nhất là ở phương diện thiên phú tu võ, Lạc Tiên Tử là nữ thiên tài, Long Diệc Tuyết chỉ vừa mới nhập môn.
Lâm Kiến cảm thấy mình dư sức xứng với cô. Dưới điều kiện tiên quyết này thì ghen tuông cũng tăng mạnh.
Nhất là vừa rồi Đoạn Bằng còn lặng lẽ nói với gã rằng gã tông sư rùa tên là Lục Vân này một chân đạp. mấy thuyền, Lâm Kiến ghen ghét đến lồng ngực suýt nổ tung.
Lúc này gã mới nhịn không được chế nhạo một câu.
Bốn phía yên tĩnh một lát, sau đó liên tục có tiếng cười truyền đến.
Họ đều từng nhìn thấy Lục Vân và Uông Húc đấu võ, mặc dù kết quả cuối cùng là hoà, nhưng thái độ của họ dành cho Uông Húc và Lục Vân lại hoàn toàn khác biệt.
Uông Húc là thiên tài, nhất là một kiếm lúc trước có thể gọi là choáng ngợp.
Nhưng Lục Vân thì sao?
Lâm Kiến khịt mũi coi thường, căn bản không có ý nâng ly rượu lên.
Lục Vân không tức giận mà chỉ cười cười, lại đổ cho mình một ly rồi uống cạn, uống xong thì yên lặng nhìn Lâm Kiến.
Lâm Kiến vẫn thờ ơ.
Thế là Lục Vân lại tự uống một ly.