Chu Cao Phong tiếp tục quan sát vẻ mặt của Lữ Khinh Nga, chậm rãi nói tiếp: “Con gái bà đến Giang. Nam, lẽ nào bà Lữ không biết?”
“Con gái tôi?”
Lữ Khinh Nga sửng sốt giây lát, lập tức nghỉ ngờ nói: " Ông nói là Thanh Uyển ư? Không phải nó đang ở..."
Con gái bà Mạc Thanh Uyển không phải bị bà để lại Đan Dương tông để quyến rũ.. Ấy chết, ở lại Đan Dương tông tìm cơ hội xây dựng quan hệ với vị cường giả đầu bóng loáng kia ư? Sao lại chạy tới Giang Nam được?
Lữ Khinh Nga nói: “Chu gia chủ, ông xác định là con gái tôi đến Giang Nam sao?”
Chu Cao Phong cũng khó hiểu. Nhìn vẻ mặt Lữ Khinh Nga bây giờ, hình như thật sự không biết chuyện này.
“Theo như lời người của tôi báo lại, đúng là gặp được cô Mạc ở tỉnh Giang Nam, vì thế cậu ta còn cố tình quay lại báo cáo việc này cho tôi” Chu Cao Phong khẳng định.
Lữ Khinh Nga hơi nhíu mày, nói: “Rất cảm ơn Chu gia chủ đã mang tin tức này đến cho tôi, hôm khác sẽ qua thăm hỏi Chu gia chủ”
Nối xong bà vội vàng rời đi.
"...."
Chu Cao Phong lại càng không hiểu gì.
Không phải lão ta tới để tìm hiểu tin tức sao, sao. lại thành đưa tin rồi?
Quan trọng là đưa tin rồi, bà con không trả cái bút Thương Linh đó cho tôi?
Đồ rác rưởi!
Trong lòng Chu Cao Phong bực muốn chết, lại nghĩ tới con trai đã chết của mình, nhất thời càng khó chịu hơn.
Mạc Thanh Uyển chạy tới Giang Nam mà không nói với bà một tiếng nào là chuyện không thể xảy ra.
Đến Đan Dương tông, cười híp cả mắt đối phó mấy câu với con cáo già Cốc Thanh Sơn kia mấy câu, Lữ Khinh Nga tìm được Mạc Thanh Uyển, nghi hoặc hỏi: "Thanh Uyển, con vẫn luôn ở Đan Dương tông?”
“Đúng ạ, con và Hiểu Tuyết gần đây không đi đâu cả, sao vậy ạ?”
“Thế thì lạ quá..."
Lữ Khinh Nga tươi cười nhìn Mạc Thanh Uyển hỏi:
“Thanh Uyển, trong khoảng thời gian con ở Đan Dương tông đã xây dựng quan hệ với thanh niên đầu trọc kia thế nào rồi?”
Ánh mắt bà đây mong đợi.
Mạc Thanh Uyển quay qua nhìn Tôn Hiểu Tuyết, cười khổ nói: "Làm gì có cơ hội ở chung, đến cả gặp mắt bon con còn chẳng thấy anh ta nữa là”