Sau khi nghe Đoạn Bằng nói xong, Uông Đào liền xua tay nói: "Để bọn họ lên đây!"
Hắn ta muốn xem người đàn ông tên Lục Vân kia rốt cuộc có năng lực gì mà có thể trở thành người đàn ông của Lạc tiên tử.
Niềm hiếu kỳ mãnh liệt này, ngược lại khiến hắn ta nhất thời không để ý đến sự tồn tại của Diệp Vô Địch.
Người quản lý nhà hàng ra ngoài một lúc thì nhanh chóng dẫn hai người thanh niên này lên.
Người quản lý nhịn không được nhìn người thanh niên kia thêm vài lần, anh ta cũng rất tò mò về chàng trai trẻ có thể cưa đổ Lạc tiên tử này.
"Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì cút khỏi đây!" Uông Đào lạnh lùng hét lên.
Sắc mặt người quản lý nhà hàng lập tức thay đổi: "Thật xin lỗi ngài Uông, tôi đi ngay, không quấy rầy ngài nữa."
Nói xong, anh ta ngoan ngoãn rời đi.
Từ ánh mắt vừa rồi của người quản lý nhà hàng, Uông Đào đã đoán được ai trong hai người họ là Lục Vân, nên hắn ta chuyển ánh mắt lên người Lục Vân, quan sát hắn một cách cẩn thận.
Một lúc sau.
Uông Đào hừ lạnh nói: "Tôi vốn tưởng rằng Lạc tiên †ử thần thánh lắm, hóa ra cũng là kẻ phàm nhân tham mê trai đẹp mà thôi!"
Tính tình kiểu gì vậy chứ...
Không hài lòng về vẻ ngoài của mình nên không dám theo đuổi nữ thần, xong khi nhìn thấy nữ thần chọn một người đàn ông đẹp trai hơn mình lại tỏ vẻ khinh thường cho rằng nữ thần chỉ là một người chỉ quan tâm đến bề ngoài.
Một mặt thì đau lòng.
Mặt khác chính là tự ti, muốn dùng phương pháp này để che đậy tự ti trong lòng.
Ánh mắt Lục Vân như nghiền ngẫm, cười như không cười nói: "Vậy ra anh là Uông tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, quả thực như lời đồn...."
"Thằng nhãi kia muốn chết hả?”
Uông Đào nghe được lời này sắc mặt đột nhiên lạnh lùng, hắn ta ghét nhất chính là bị nói về vẻ bề ngoài.
Đây là điểm đau nhất của hắn ta. Thật ra diện mạo của những người khác trong Uông gia cũng chỉ từ bình thường đến ổn thôi, có riêng anh trai của Uông Đào, Uông Thúc có thể xem là ưa nhìn, vậy mà đến lượt Uông Đào thì dường như tất cả gen xấu của cả gia tộc đều tập trung vào người hắn ta.
Chưa kể đến ngũ quan trên mặt nhỏ bất thường mà chúng còn dồn lại một chỗ, giống như một chiếc bánh mì hình chữ nhật thật bự nhưng chỉ có vài hạt vừng ở giữa.
Từ đó trở đi, người dân kinh thành nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt kì lạ cũng không dám tùy tiện bàn tán nữa, thậm chí còn không dám liếc nhìn lần thứ hai, sợ lại làm Uông Đào không vui mà chọc mù mắt họ.
Hôm nay, chàng trai tên Lục Vân đã đánh trúng điểm đau của Uông Đào ngay từ lời nói đầu tiên khi họ gặp. nhau, chuyện này lập tức khơi dậy cơn tức giận trong lông ngực Uông Đào.
Nhưng mà, lúc này Lục Vân đã chuyển lực chú ý lên người Lưu San San, trên môi nở nụ cười nói: "Cô gái, em cũng có chút nhan sắc, nhưng mắt nhìn người của em... thật là một lời khó nói!"