Trong số những người còn ở lại, sắc mặt của Long gia là xấu nhất.
Tim của họ như thể chìm xuống đáy.
Rõ ràng là Lục Vân điên rồi, dựa vào đâu mà Long gia phải dọn dẹp chứ?
Lại còn Long Diệc Tuyết được ông cụ yêu quý nữa, lẽ ra nên gả cô ta đến Lâm gia mà không nói cho cô ta biết ông cụ bị bệnh nặng.
Thật là một tai họa! Long Thuyên hơi do dự một chút, sau đó tiến lên nói:
“Lục tiên sinh, Vương Húc kia không hề dễ đối phó. Tôi sẽ sắp xếp một nơi yên tĩnh để ngài bình phục.”
Lục Vân liếc nhìn ông ta, mỉa mai nói: “Ông cụ Long, ông thật tốt bụng!” Lục Vân cười lạnh trong lòng.
Hắn làm sao không hiểu lão già này đang nghĩ gì. Ông ta sợ hắn trốn thoát, Vương Húc sẽ trút giận lên Long gia.
Long Thuyên tựa hồ không hiểu được ý mỉa mai trong lời nói của Lục Vân, nói: “Lục tiên sinh chính là vị cứu tinh của Long gia, đương nhiên chúng tôi không muốn ngài thua cuộc. Muốn đấu với Vương Húc, việc điều chỉnh lại trạng thái rất quan trọng.”
“Đừng ra vẻ đạo đức giả nữa, tôi đã nói sẽ đấu một trận với Vương Húc thì tôi sẽ không bỏ trốn. Tôi hiểu lòng tốt của ông nhưng không cần nữa đâu.”
Nghe vậy, sắc mặt của Long Thuyên hơi thay đổi,
Lục Vân nhìn chủ nhà hàng Bành Quốc Hào và ra hiệu cho ông ra ngoài. Bành Quốc Hào rất khôn ngoan, đuổi toàn bộ nhân viên phục vụ ra ngoài.
Thấy Long gia vẫn không chịu rời đi.
Lục Vân cau mày nói: “Sao vậy, vẫn muốn giám sát tôi đến tận ngày trận đấu diễn ra sao?”
“Lục tiên sinh hiểu lầm rồi...”
“Vậy thì rời khỏi đây đi!”
Trước đây, Lục Vân có ấn tượng khá tốt với Long 'Thuyên nhưng bây giờ hắn cảm thấy thế giới này tối tăm như quạ. Mặc dù một người có tính cách thất thường đến đâu thì khi nào thấy được điểm nào có lợi cho mình, họ sẽ đưa ra một số quyết định đi ngược lại với chính mình, với mong muốn riêng của bản thân.
Điều này có thể hiểu được. Thế nhưng như vậy chẳng vui chút nào.
Lục Vân chưa từng tỏ ra lịch sử với những thứ hay người khiến hắn cảm thấy không hài lòng.
Tiếng quát lạnh lùng này khiến cho mặt Long 'Thuyên cứng đờ.
Trong lòng ông ta cũng có cảm giác không hài lòng.
Thế nhưng Long Thuyên cũng là tôn giả một phương.
Lẽ ra ánh nhìn này không nên xuất hiện ở một chàng trai trẻ mới ở độ tuổi đôi mươi.
Quá kinh khủng!