Những tu võ giả Long Quốc hai phút trước còn miệng phun tiếng thơm, kéo mười tám đời tổ tông của Lục Vân ra khỏi mộ mà quất một lần, giờ phút này lại nước mắt rưng rưng, tâm tình kích động mà hô to Thần Quân uy vũ.
Tiếng hét kéo dài không dứt, thậm chí còn gây nên một trận tuyết lở, nhưng căn bản không ảnh hưởng đến tâm tình kích động thời khắc này của họ.
Thần Quân điện hạ không chết!
Thần Quân điện hạ vĩnh viễn là thần!
Tín ngưỡng của Long Quốc chưa từng mất đi, hắn vẫn luôn ở đó!
Trận chiến dịch thần mới thay thế thần cũ đã được các quốc gia trên thế giới chú ý ngay từ đầu, cho nên không chỉ ở Thiên Sáp Phong mà cả Long Quốc cũng triệt để Sôi trào.
Họ uể oải lâu như vậy, đều cho là Thần Quân đã ngã xuống, nhưng không ngờ 'Thần Quân điện hạ lại dùng cách này để trở về lần nữa.
Hơn nữa lần này Vân Thiên Thần Quân không đeo mặt nạ đầu rồng, mà là dùng diện mạo thật xuất hiện trước mặt người đời.
Cho nên cái tên Lục Vân này đã điên cuồng càn quét Long Quốc.
Võ Minh kinh thành chấn động.
Thì ra người mà họ coi là con rùa tông sư lại là Vân Thiên Thần Quân. Nhà họ Long chấn động.
Thì ra cơ hội mà họ không nắm chắc được là tổn thất trầm trọng hơn tưởng tượng của họ.
Khương gia, Tề gia của Kim Lăng chấn động.
Lúc trước họ thấy Lục Vân dễ dàng giải quyết Võ Minh khu Đông Hải còn tưởng rằng thân phận của Lục Vân liên quan đến ông lớn nào đó ở tổng minh kinh thành, lại không biết Lục Vân sớm đã là chí tôn của Long Quốc.
Diệp gia tỉnh Giang Nam, thật lâu sau vợ chồng Diệp Hướng Vinh vẫn khó bình phục tâm tình, thiếu phụ xinh đẹp vẫn còn quyến rũ là Khương Lam quá kích động nên lại ướt nhẹp.
Lúc này tất cả những người đã từng quen biết Lục Vân đều lộ ra vẻ mặt khó tin nổi, thật không dám tưởng tượng thần bảo hộ thế gian vô song của Long Quốc lại ở bên cạnh họ.
Mà bảy người chị mỹ nữ tuyệt sắc của Lục Vân thì tràn ngập tự hào, nhìn đi, người đàn ông mà các cô quan tâm nhất là anh hùng chân chính của Long Quốc.
Cảm giác tự hào vui mừng và hạnh phúc này rất tràn trề, không kiềm được mà Tràn ra.
Họ kích động đến run rẩy cả người.
Mà lúc này trên Thiên Sáp Phong, những tu võ giả Long Quốc kích động reo hò, đồng thời cũng có chút nghi hoặc là vì sao Thần Quân điện hạ lại đột nhiên phá hủy tượng đá của mình?
Họ nghỉ hoặc, nhưng không ai dám hỏi.
Dù Thần Quân điện hạ làm cái gì cũng đúng, cũng hợp lý, họ không thể nghỉ ngờ.
Nhưng Lục Vân như đọc được suy nghĩ của họ mà cười giải thích: "Xưa nay tôn nghiêm và tín ngưỡng không dựa vào vật gì để duy trì, mà nên để ở trong lòng, chỉ cần trong lòng tin chắc nó tồn tại thì vĩnh viễn không có khả năng bị người ta phá hủy"
Uông Húc cứng lại tại chỗ thật lâu, nhớ lại những lời trước đó từng nói với Lục Vân thì lúng túng muốn đào cái lỗ để chui xuống.
Anh ta dám nói với Vân Thiên Thần Quân là tôi thừa nhận anh rất ưu tú? Lúc ấy sao anh ta lại có dũng khí nói ra những lời này!
Uông Húc càng nghĩ càng xấu hổ, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục Vân thì cứ cảm thấy hắn đang giễu cợt mình một cách thiện ý.
Anh ta không khỏi hơi đỏ mặt