“Người phụ nữ của tôi?”
Lục Vân tự hỏi, chẳng lế có con rưồi nào dám le ve xung quanh các chị gái?
Thấy hẳn nghỉ ngờ, Mã Tam gia cho rằng Lục Vân có quá nhiều phụ nữ nên nhất thời không biết đó là ai, ông ta lập tức nói: “Đó là con gái của Thẩm gia, Thẩm Tĩnh Nghi.”
“Thẩm Tĩnh Nghi?”
Lục Vân liếc nhìn cô gái bên cạnh với vẻ kỳ quái, hẳn lập. tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên lập tức giả vờ cả giận nói: “Ai? Rốt cuộc là thứ mù quáng nào dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của tôi?”
“Nghe nói là giảng viên mới đến Đại học Giang Nam.” “Thật là to gan. Đáng tiếc là hiện giờ tôi đang không ở tỉnh. Mau đánh cho tên đó một trận nhừ tử để hắn ta biết thế nào là lợi hại.”
“Được! Tiền bối cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến tiền bối hài lòng”
Mã Tam gia cúp điện thoại với nụ cười hạnh phúc trên môi.
Ha ha, đây là cơ hội tốt để bày tỏ lòng thành với Lục tiền bối. Mình nhất định phải đích thân đánh cái thứ thiển cận đó một trận mới được.
Mã Tam gia rất hào hứng và đích thân chuẩn bị ra ngoài.
Tất nhiên là Dương Quân chịu trách nhiệm dẫn đường.
Lúc đầu khi Dương Quân nói tin tức với Mã Trạch thì thấy anh ta không có phản ứng lớn nào nên Dương Quân cứ tưởng mình không thể dạy cho Lục Vân một bài học. Làm sao anh ta biết được đích thân Mã Tam gia ra mặt.
Mã Tam gia là người như thế nào chứ?
Vua của thế lực ngầm ở Giang Nam là một võ tu giả!
“Hừ, thằng nhãi, đừng trách tao độc ác. Muốn trách cũng chỉ có thể trách mày không có mắt, dám động đến người đáng sợ như vậy. Ha ha, với chuyện mình làm ngày hôm nay, chắc chăn Mã thiếu gia sẽ cho răng mình là người có trình độ, tiền đồ của mình chäc chẳn sẽ rộng mở.”
'Tâm trạng của Dương Quân có thể nói là giống với Mã Tam gia. Ngoại trừ việc anh ta muốn thể hiện trước mặt Mã Trạch còn Mã Tam gia thì lại muốn thể hiện trước mặt Lục Vân.
Bên này, sắc mặt Thẩm Tĩnh Nghi đỏ bừng nhưng trong mắt lại lộ ra ý cười.
Bạn trai tương lai của mình thật thú vị, để người khác đến đánh. Sau này ở bên cạnh một người như vậy có lẽ sẽ không bao nhàm chán đâu nhỉ?
Lục Vân nhìn cô ta đầy ẩn ý, nhếch mép cười nói: “Còn tôi thì đang nghĩ cô nhân cơ hội diễn xuất mà muốn thành thật đúng không?”
Mặt của Thẩm Tĩnh Nghỉ lại càng đỏ hơn. Sau khi bị Lục. Vân nói trúng, cô ta vô cùng thẹn thùng. Ngay khi cô ta định buông tay ra, đột nhiên cô ta cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên tay mình.
“Như cô đã nói, muốn diễn như thật thì cần phải hành động thực tế”
Mặt của Thẩm Tĩnh Nghi đỏ như sắp nhỏ máu tới nơi rồi.