Đến trước cổng nghĩa trang, đúng lúc Doấn Thu Thủy tới đưa cơm, thấy Lục Vân như vậy, bà ấy cũng thở phào. nhẹ nhõm. Nhưng khi thấy Lạc Ly ngượng ngùng trong lòng hắn, ánh mắt của bà ấy đầy ẩn ý.
Lục Vân nói: “Dì, mấy ngày nay con khiến dì lo lắng rồi.”
“Con cũng biết hả? Đúng là đồ cứng đâu!” Doãn Thu Thủy trợn mắt nhìn hắn.
Lục Vân suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Dì, dì có thể cho biết người đàn ông đó tên là gì không?”
Khuôn mặt của Doãn Thu Thủy cứng đờ.
Tất nhiên bà ấy biết “người đàn ông đớ” mà Lục Vân nhắc đến là ai.
'Tâm trạng của bà ấy khá phức tạp.
Cho dù có nói với Lục Vân thì sao, không biết người đàn ông đó dùng tên thật hay bút danh, bao lâu nay Doãn gia vẫn luôn tìm kiếm nhưng không thấy. Vì thế làm sao Lục Vân có thể tìm ra được?
Cho dù thật sự tìm được thì phải làm sao? Cha con giết nhau sao?
Doãn Thu Thủy thà rằng Doãn gia cứ tiếp tục tìm kiếm còn hơn là để Lục Vân dính líu vào đó bởi vì đây là mối hận thù của đời trước.
Thấy bà ấy chần chừ, Lục Vân cười nói: “Dì đừng lo, con không yếu đuối như dì nghĩ đâu. Dì chỉ cần cho con biết tên của người đó là được.”
Doãn Thu Thủy nghiêm túc nhìn hắn một hồi, sau đó thở dài nói ra cái tên mà bà ấy cực kỳ ghét: “Tên của ông. ta là Dương Thiên Đạo.”
Dương Thiên Đạo! Lục Vân khắc sâu cái tên này trong lòng.
Nếu như có cơ hội thì hắn muốn tự hỏi Dương Thiên Đạo vì sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?
“Dì hãy nói với ông ngoại rằng con khác với người đàn ông đó. Một ngày nào đó khi con tìm ra được đáp án thì con nhất định sẽ cho ông ngoại một lời giải thích. Hy vọng ông ngoại...bảo trọng thân thể.”
Lục Vân nói xong liền ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho của Lạc Ly và rời đi.
Nhìn thấy tấm lưng gầy gò của hắn, Doãn Thu Thủy sửng sốt một lúc lâu. Sau đó, bà ấy đột nhiên quay sang khu rừng bên cạnh và nói: “Ba, ba có nghe thấy không?
Thằng bé hoàn toàn khác với người đàn ông đó."
Một tiếng thở dài phát ra từ phía sau những cái cây †rong rừng.
Sau đó, họ nhìn thấy một bóng dáng già nua bước ra.
Đó chính là Doãn Bội.
“Ba đến thăm Thu Như.”
Doãn Bội nói với tâm trạng phức tạp, vẻ mặt có chút cô đơn. Ông ấy chậm rãi đi về phía nghĩa trang.
Doãn Thu Thủy im lặng theo sau.
Khi đến trước ngôi mộ của Doãn Thu Như, cả hai đều im lặng.
Đột nhiên, một đạo ánh sáng chói lóa phản chiếu từ bên cạnh ngôi mộ đá thu hút sự chú ý của hai người. Doãn Bội bối rối bước tới và cầm vật đó lên nhìn, vẻ mặt của ông ấy đột nhiên thay đổi.
Đó là một tấm lệnh bài.
'Tấm lệnh bài đại diện cho quyền lực tối cao của Long quốc.
“Thiên Sáp lệnh!”
Doãn Thu Thủy kêu lên, sau đó nhìn phía xa ngoài nghĩa trang, cổ họng khô khốc nói: “Đây là...do Lục Vân để lại? Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân!”
Thân thể già nua của Doãn Bội cũng khẽ run lên.
Doãn Bội bật khóc.
Một lúc sau, ông ấy đứng dậy đi về nhà, tìm một chiếc hộp gỗ rồi đặt Thiên Sáp lệnh vào trong đó và đặt bên cạnh ngôi mộ đá.
Doãn Bội không sử dụng lệnh bài này vì đó là niềm an ủi duy nhất dành cho đứa con gái đã mất của ông ấy.