“Vi cậu đã thành thật nhận sai nên lần này tôi sẽ tha thứ cho cậu nhưng sau này đừng để tôi nghe những lời như thế nữa.” Lục Vân ra vẻ nghiêm khắc.
“Ha ha, em hiểu rồi, hiểu rồi. Anh rể, anh có thể giúp em lấy lại công bằng không?” Diệp Vô Địch nháy mắt nói với vẻ ngượng ngùng.
“Tại sao cậu lại cho rằng tôi có thể lấy lại công bằng cho cậu?” Lục Vân hỏi với vẻ mặt vui tươi.
Diệp Vô Địch buột miệng nói: “Bởi vì anh là Vân Thiên Thần Quân!”
Lục Vân sửng sốt, tò mò hỏi: “Chị của cậu nói cho. cậu biết chuyện này sao?”
“Không phải anh tự nói ra sao?” “Tôi tự nói?”
“Ừm, chính anh đã nói vậy khi ở nhà chú u Dương ở Giang Nam mà” Diệp Vô Địch đáp.
Vừa dứt lời, Lục Vân mới nhớ ra dường như chính hắn nói ra thật.
Khi cả nhà Diệp Hướng Vinh được mời đến u Dương gia ăn tối, Lục Vân cũng được mời tới cùng. Bọn họ nói rằng muốn xin lỗi Lục Vân nhưng thực ra, u Dương Minh Hạo đã tìm một người Nhật Bản tới để dạy cho Lục Vân một bài học.
Không ngờ Lục Vân chỉ tùy tiện ra tay đã khiến cho. tên Nhật Bản sợ chạy mất dép.
Lúc đó, cả Diệp Khuynh Thành và Diệp Vô Địch đều có mặt.
Lục Vân đã nói với Diệp Khuynh Thành rằng mình chính là Vân Thiên Thần Quân. Hắn hỏi cô có tin mình không, cô chỉ làm ngơ còn Diệp Vô Địch lập tức nói mình tin.
Lục Vân cứ tưởng Diệp Vô Địch nói đùa nhưng không ngờ cậu nhóc này lại nghiêm túc.
“Cậu thực sự tin tôi là Vân Thiên Thần Quân sao?” Lục Vân hỏi với vẻ mặt kỳ quái.
“Tin chứ, tại sao lại không tin? Người như Vân Thiên 'Thần Quân có thể đem ra làm trò đùa được sao? Hơn nữa anh lợi hại như thế nên em đương nhiên tin.”
Trong lòng Lục Vân cảm động.
Chị Khuynh Thành, chị nhìn xem tên nhóc này đúng là đơn thuần đáng yêu, em chỉ nói một lần mà cậu ấy đã tin rồi.
Lục Vân nhớ lại hắn đã từng nói với Diệp Khuynh Thành rằng mình là Vân Thiên Thần Quân không dưới một lần nhưng cô vẫn không tin. Mãi cho đến khi hắn dần dần bộc lộ thực lực thì cô mới tin.
Lục Vân không muốn giải thích nhiều, hắn quay lại chủ đề: “Nếu như cậu đã gọi tôi là anh rể, vậy thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn chuyện của cậu được...”
Dừng một chút, Lục Vân lại hỏi: “Cậu vừa nói dung mạo của kẻ đó rất đặc biệt?”
“Đúng vậy, chắc chắn là kiểu gặp phải sẽ không bao giờ quên.”