“Có nói hay không?”
“Lỗ tai em sắp bị chị nhéo đứt, đây là bằng chứng, em nghĩ không cần tổ chức ngôn ngữ lại lần nữa đâu.”
Vân Thiên Thần Quân rất cứng cỏi, tuyệt đối sẽ không khuất phục trước thế lực tà ác!
“Nói hay không?”
Diệp Khuynh Thành đặt mông ngồi xuống thảt lưng Lục Vân, nhéo hai lỗ tai hắn dùng sức kéo lên trên, gân như đã kéo ngược nửa người Lục Vân lên một góc ba bốn mươi độ, eo đã sắp bẻ gãy!
Đừng quên hiện tại Diệp Khuynh Thành cũng là một tu luyện giả, tuy rằng cảnh giới thấp kém, nhưng sức lực đã lớn hơn trước kia rất nhiều.
Lục Vân không dám thật sự tức giận với chị nên đành vỗ sô pha xin tha: “Chị... chị Khuynh Thành... Chị đẹp của em, em nhận thua em nhận thua, em thừa nhận chị là người chị dịu dàng thiện lương nhất.”
Trong lòng bổ sung một câu: Mới là lạ, rõ ràng là chị Thanh Đàn mới đúng!
“Hừ!” Diệp Khuynh Thành yêu kiều hừ một tiếng, lúc này mới buông tha cho Lục Vân, sau đó liền nhận được một cú điện thoại, là Khương Lam gọi đến.
Sau khi tắt máy, trong mắt Diệp Khuynh Thành hàm chứa ý cười thật sâu, cô nói: “Tiểu Lục Vân, mẹ chị còn tưởng em là công tử của ông lớn nào trong Võ Minh kinh thành, ha ha ha!”
Hiển nhiên bọn Khương Chính Hồng đã tới tỉnh Giang Nam và kể chuyện ở Kim Lăng lại cho Khương Lam nghe.
Lục Vân như suy tư gì mà nhìn Diệp Khuynh Thành và hỏi: “Chị, chẳng lẽ chị không cảm thấy kinh ngạc?”
Theo lý thuyết hẳn suýt phá nát luôn cả căn cứ Võ Minh khu Đông Hải mà còn có thể bình an trở về, đáng lý ai cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng Diệp Khuynh Thành lại có phản ứng này.
Lục Vân không thể không hoài nghi chị Khuynh Thành đã tin chuyện mình là Vân Thiên Thần Quân.
Nụ cười của Diệp Khuynh Thành cứng lại, sau đó trừng lớn đôi mắt, lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc, thậm chí còn khoa trương dùng tay ngọc che môi đỏ lại và nói: “Tiểu Lục Vân, em thật lợi hại, rốt cuộc sao làm được vậy?”
Kỹ thuật diễn thật kém!
Buổi tối, chị ba Liễu Yên Nhi mò vào phòng Lục Vân, kéo hẳn ra khỏi ổ chăn rồi nhướng đôi mắt hồ ly hẹp dài và nói: “Mau, ranh con, giúp chị tu luyện đi, chị không thể để chị cả vượt qua được.”
Lần trước ở chung cư Liễu Giang, Lục Vân đã chọc giận Liễu Yên Nhi, sau đó thì hứa với cô răng chỉ cần cô lên tiếng thì dù lúc nào mình cũng sẽ giúp cô tu luyện.
Vì thế vì biểu đạt thành ý của mình, Lục Vân quyết đoán tiến lên kéo áo trên của Liễu Yên Nhi xuống, lộ ra thân thể tuyết trắng trong suốt của cô, cuối cùng chỉ còn lại một bộ áo ngực ren mỏng manh bao lấy hai con thỏ nhỏ không an phận.
Vậy có đủ thành ý chưa?
Khuôn mặt quyến rũ của Liễu Yên Nhi lập tức đỏ lên, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tiểu Lục Vân thô bạo như vậy.
Sau một hồi phụ trợ tu luyện kiều diễm, kết cục đương nhiên lại là Lục Vân ôm Liễu Yên Nhi đang thở hổn hển vọt vào phòng tắm.
Mấu chốt là Diệp Khuynh Thành đã nhìn thấy, trên gương mặt tuyệt sắc như đọng lại một lớp sương lạnh không cách nào tiêu tan.
Hai người giỏi lắm, hiện tại còn cả gan làm loạn ngay trước mặt tôi phải không?
Diệp Khuynh Thành tức giận.
“Hừ, em đừng có suy đoán tâm tư của mỹ nữ, chỉ cần nói có dám nghênh chiến hay không!”
Ha, khiêu khích em đúng không?
Đương nhiên Lục Vân không cam lòng yếu thế, sau mười lăm phút, hắn quyết đoán nâng mông vểnh của Diệp Khuynh Thành lên, ném người chị cao ngạo đã tan rã ý chí vào phòng tắm, để cô và Liễu Yên Nhi hưởng thụ đãi ngộ tương tự.
Xem chị còn dám khiêu chiến em hay không!