Sau cuộc trò chuyện. Park Kwok Chang không nói một lời mang theo đệ tử của mình rời khỏi đây, cũng không đi tìm Lâm
Thanh Đàn quấy rầy nữa.
Ông ta phải nhanh đến Nhật Bản một chuyến, báo lại việc này cho vị Phó minh chủ kia biết.
Sau khi đám người Park Kwok Chang rời khỏi. Lâm Thanh Đàn tìm Lục Vân, nghi hoặc hỏi: "Vừa rồi em nói gì với ông người Hàn kia đó? Bọn họ cứ vậy mà đi rồi?"
"Em nói với ông ta, tên người Nhật kia đã tự về Nhật Bản rồi."
"Park Kwok Chang tin rồi?"
"Ừ, tin rồi"
Lâm Thanh Đàn nhất thời tức đến dậm chân nói: "Lục Vân, có phải em nghĩ chị dễ lừa lắm đúng không?"
Cô chẳng qua là hơi đơn thuần, cũng không phải ngu xuẩn, một lý do hoang đường như thế, cô còn không tin nữa nói gì đến Park Kwok Chang?
Rõ ràng là Lục Vân đang nói dối.
"Chị hai, chuyện này đã kết thúc, chị đừng để trong lòng nữa, sau này những người kia sẽ không đến tìm chị quấy rầy, em cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu" Lục Vân giải thích.
Không phải hän cố ý lừa dối Lâm Thanh Đàn.
Mà là bởi vì.
Chị hai quá mức lương thiện, nếu để cô biết bản thân hẳn giết người, không biết sẽ phản ứng kíchđộng đến cỡ nào.
Cho nên hắn chỉ có thể biên tạo ra một lý do trăm ngàn chỗ hở.
Có hỏi nữa thì không trả lời.
Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
Cùng lắm thì để chị hai giận vài ngày.
Thật sự Lâm Thanh Đàn đã rất giận.
Đây cũng là lần thứ nhất cô giận Lục Vân.
Cô có thể cảm nhận được, vào chạn man, nhất định đã phát sinh chuyện gì đó, nhưng Lục Vân không nói, rõ ràng là muốn một mình gánh chịu.
Đương nhiên Lâm Thanh Đàn không vui gì. Về đến nhà.
Lâm Thanh Đàn vẫn còn buồn bực trong lòng, từ đầu tới cuối đều không nói với Lục Vân câu nào.
Nghĩ thầm.
Tiểu bại hoại này đúng là hay thật, có thể làm Lâm Thanh Đàn tức đến như vậy, thật lợi hại.
Vương Băng Ngưng cũng nói: "Đúng nha, không phải chị hai vẫn luôn nổi tiếng là tốt tính sao, sao hôm nay lại tức đến như vậy?"