Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn đám đồng nghiệp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cảm thán không ngớt, trong lòng Dương Chấn Nham đột nhiên sinh ra một cảm giác tự hào.  

             Đây là người mà ông ta coi trọng.  

             Người tài Giang Nam mang họ Lục.  

             Nhưng chuyện càng xuất sắc còn ở phía sau.  

             Dương Chấn Nham im hơi lặng tiếng bảo mọi người ngồi xuống, hơn nữa còn chủ động mời Lục Vân ngồi bên cạnh mình.  

             Người trên bàn này đều có thân phận không đơn giản, hơn nữa tuổi tác lớn hơn Lục Vân không chỉ một con giáp, theo lý mà nói Lục Vân ngồi cùng một đám nhân vật lớn như vậy sẽ có vẻ không hợp nhau.  

             Nhưng hiện thực lại là Lục Vân không hề luống cuống, vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một, khi nhắc tới đề tài nào đó hắn còn chủ động nói ra hai câu, thời cơ mỗi lần nói chen vào đều gãi đúng chỗ ngứa.  

             Sự bình tĩnh và thong dong này không nên xuất hiện ở độ tuổi của hắn, thật là nằm ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí đôi khi bọn họ còn sinh ra ảo giác rằng trung tâm cuộc trò chuyện nằm trên người thanh niên này.  

             Quá quỷ dị.  

             Do Dương Chấn Nham đã sớm quen biết Lục Vân và nhận ra sự bất phàm của hắn nên không nghĩ nhiều mà cố ý vô tình dời đề tài về hướng thi họa.  

             Bản thân ông là người yêu thích thi họa, bàn tới đề tài này sẽ không có vẻ cố tình và làm ra vẻ.  

             Hơn nữa do thân phận của mình nên ông rất dễ khống chế hướng đi của đề tài.  

             Sao Lục Vân lại không rõ ông muốn làm gì, nhưng cũng không vạch trần mà chỉ yên lặng lắng nghe.  

             Rất nhanh Dương Chấn Nham đã tìm ra thời cơ thích hợp để nói: “Nếu nói đến nhân vật thiên tài giới thi hoạ thì phải nhắc đến Vân Lộc đại sư, thật không biết làm sao cậu ấy vẽ ra được những tác phẩm có ý cảnh sâu xa như vậy.”  

             “Tỉnh trưởng nói rất đúng, tuy rằng tôi không phải người có hứng thú với thi họa, nhưng đã nghe qua cái tên Vân Lộc đại sư này không biết bao nhiêu lần, đó là một bậc thầy thi họa.”  

             “Tôi cũng từng nhìn thấy tác phẩm của Vân Lộc đại sư, cho dù không hiểu thi họa thì liếc nhìn một cái cũng có thể cảm nhận được ý cảnh sâu xa trong tranh, thật là quá thần kỳ.”  


             “Trước đó tôi không hiểu thi họa, nhưng thấy Tỉnh trưởng thích thì cảm thấy nó nhất định là một phạm trù rất sâu xa, vì thế cũng đi tìm hiểu một chút, lập tức phát hiện quả nhiên là thế.”  

             “...”  

             Đám người quay quanh đề tài thi họa và Vân Lộc đại sư, mỗi người đều bày ra tài ăn nói, công phu mồm mép rất đáo để.  

             Lúc này Dương Chấn Nham lại dời mắt về hướng Lục Vân, cười như không cười mà nói: “Cậu Lục, cậu có ý kiến gì với thiên tài giới thi họa là Vân Lộc đại sư không?”  

             Tới rồi!  

             Cái tên này lại dùng phương thức này để chào hàng mình.  

             Nhưng thanh niên tên là Lục Vân trước mắt lại dám nói ra lời này, thật sự là đang làm Tỉnh trưởng mất mặt.  

             Cho dù hắn là thần y Giang Thành được Tỉnh trưởng coi trọng, nhưng hắn cũng không thể vô lễ như vậy!  

             EQ thật thấp!  

         

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK