Đàm Trí Minh không chờ nổi, nói: “Long Vương đại nhân, cảm tạ ngài rất nhiều.”
“Cảm tạ cái gì?” Bạch Long Vương nói.
“Cảm tạ ngài đã ra tay giúp chúng tôi giết thăng nhãi không biết điều kia.”
Trên đường đến đây, Cao Phong không nói gì nên Đàm Trí Minh và Lý Lộ cứ tưởng rằng Bạch Long Vương tìm họ đến để nói với họ rằng Lục Vân đã bị xử lý.
Nhưng ai ngờ, Bạch Long Vương cười lạnh nói: “Ai nói cho cậu biết là tôi đã giết thằng nhóc kia?”
Vẻ mặt của Đàm Trí Minh cứng đờ, khó hiểu nhìn Bạch Long Vương.
Bạch Long Vương dừng một chút rồi nói: “Tôi lấy tiền
của Đàm gia và cũng đã hứa giúp Đàm gia ba lần nên đương nhiên sẽ không thất hứa nhưng tên nhóc họ Lục kia là một ngoại
“Tại sao?” Khi Lý Lộ nghe thấy Bạch Long Vương từ chối giết Lục. Vân, cô ta lập tức trở nên lo lắng và giọng điệu vô thức trở nên sắc bén.
Chừng nào Lục Vân còn sống, đó là một trở ngại.
Đương nhiên là Lý Lộ không cam lòng.
Ánh mắt lạnh như băng của Bạch Long Vương đột nhiên đâm về phía Lý lộ, nói: "Vừa rồi là cô chất vấn tôi?”
“Tôi...
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Lý Lộ lập tức hoảng sợ. Đàm Trí Minh vội nói: “Long Vương đại nhân bình tĩnh, Lý Lộ chỉ là quá nóng vội. Cô ấy không có ý đắc tội với ngài đâu ạ.”
Lý Lộ vội vàng gật đầu.
Bạch Long Vương thu hồi ánh mắt, nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tốt nhất đừng để cho tiện nhân nhà cậu suy nghĩ lung tung nữa. Nếu không ngay cả tôi cũng giữ được Đàm gia của cậu đâu.”
Ông ta vừa dứt lời, Đàm Trí Minh kinh ngạc.
Ngay cả Bạch Long Vương cũng không giữ được Đàm gia, lai lịch của thằng nhãi ở Giang Nam đó kinh khủng như
vậy sao?
“Long Vương đại nhân, có khi nào ngài nhầm không. Tên nhóc kia...có lai lịch gì?”
Dù nói gì Lý Lộ cũng không tin. Rốt cuộc Lục Vân có lai lịch gì khiến cho ngay cả Bạch Long Vương cũng sợ như vậy.
Theo cô ta, bất kể là Tiêu Thấm hay Lục Vân, bối cảnh lớn nhất chính là Long gia.
Hiện tại vị đó của Long gia sắp không xong, nên đương. nhiên bọn họ không có sức ngăn cản.
Nếu như chọc giận Bạch Long Vương, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
“Sư phụ...” Lúc này, Cao Phong yên lặng đứng một bên đột nhiên miệng một cách khó khăn.
Nghe từ giọng điệu của anh ta, có vẻ như cực kỳ thống khổ.