Lục Vân đã thản nhiên đứng dậy và nói: “Những lời vừa rồi chỉ đại diện cho quan điểm cá nhân tôi, nếu mọi người cảm thấy tôi mạo phạm Vân Thiên Thần Quân thì tôi cũng không biết làm sao.
Sự độ lượng của Thần Quân chính là sự độ lượng của Long quốc, tôi không tin Vân Thiên Thần Quân sẽ vì mấy câu nói như vậy mà trách tội tôi, các vị, cáo từ!”
Lần này hắn đến đây chủ yếu là vì chữa bệnh cho Dương Tiểu Mạn, cũng coi như nể mặt Dương Chấn Nham nên mới ngồi lâu lại như vậy.
Đã đến lúc hắn phải trở về rồi.
Sau khi Lục Vân đứng dậy rời đi, trong phòng khách nhà họ Dương vẫn rất im lặng.
Bọn họ còn đang chiêm nghiệm những lời nói vừa rồi của Lục Vân.
Thật sự quá chấn động lòng người!
Thậm chí bọn họ còn hoảng hốt cảm thấy như Thần Quân điện hạ chưa từng rời khỏi, dường như những lời vừa rồi của Lục Vân chính là hàm ý Thần Quân điện hạ muốn truyền đạt cho dân chúng Long quốc.
Sao họ lại có ảo giác vớ vẩn như vậy?!
Mọi người lắc đầu, người đàn ông trung niên ngồi đối diện Lục Vân vừa rồi còn điên cuồng đưa mắt ra hiệu đột nhiên hỏi: “Tỉnh trưởng, rốt cuộc người anh em họ Lục này là thần thánh phương nào?”
Một thanh niên hai mươi mấy tuổi ngồi bên cạnh những ông lớn khí thế hùng hồn như bọn họ mà lại mặt không đổi sắc, khí thế cũng không thua kém chút nào.
Khi giao lưu hắn cũng rất trấn định tự nhiên, cả bọn họ còn phải hổ thẹn không bằng hắn ở phương diện nhìn nhận vấn đề.
Nhân vật như vậy thật sự chỉ là thần y Giang Thành thôi sao?
Chỉ sợ không đơn giản như vậy!
Mọi người không để ý đến chuyện này lắm, cứ cho rằng Dương Chấn Nham nói đến để tài này là do hứng thú.
Lúc này nghe ông nói vậy mới phản ứng lại, thì ra đề tài đó là do Dương Chấn Nham cố ý dẫn dắt, nhưng ông làm rất tự nhiên không để lại dấu vết nên không ai phát hiện ra.
Không hổ là Tỉnh trưởng!
Dương Chấn Nham than nhẹ một tiếng và nói: “Kỳ thật cậu Lục Vân vừa rồi chính là Vân Lộc đại sư.”
Dù ai biết được tin tức này cũng không thể bình tĩnh nổi!
Khó trách lúc nãy khi Lục Vân đánh giá Vân Lộc lại nói trình độ của Vân Lộc đại sư chỉ tàm tạm, rõ ràng là hắn đang khiêm tốn, nhưng mọi người nghe thấy lời này lại cảm thấy đó là hành vi vô lễ.
Người đàn ông lúc nãy ngồi đối diện Lục Vân chỉ cảm thấy mặt nóng lên, thật là quá xấu hổ.
Ánh mắt Dương Chấn Nham lập loè, ông nói tiếp: “Kỳ thật điều làm tôi cảm thấy không thể tin nổi không phải là hai thân phận của Lục Vân, mà là tâm tính xa rời thế gian của cậu ta.”