Lục Vân trịnh trọng nói: "Như vậy vẫn chưa nghiêm trọng sao, dù sao chị chỉ cần nhớ kỹ một câu, đừng tùy tiện làm lộ thân phận của em, chị hiểu không?"
Trong lúc Lục Vân nói câu này, ngữ khí vô thức trở nên gay gắt hơn vài phần.
Lạc Ly ủy khuất mà mím môi lại nói: "Thôi được rồi, không nói thì không nói, tại sao em lại hung dữ với chị như vậy... Huh? Không đúng, Tiểu Lục Vân em dũng cảm quá nhỉ, dám giáo huấn chị gái mình?”
Vừa rồi Lạc Ly chỉ đang nghĩ việc Lục Vân là Vân Thiên Thần Quân, nên mới có chút rụt rè, bây giờ bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút lại thấy không đúng, dù thế nào thì Vân Thiên Thần Quân cũng là em trai cô thôi.
Chị cắn em, em dám đánh trả lại sao?
Sự tự tin của Lạc Ly đột nhiên dâng lên, vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa trừng mắt khiêu khích nhìn Lục Vân.
Cái gọi là âm dương hòa hợp, này mạnh kia yếu, nam lồi nữ lõm...
Sau khi khí thế của Lạc Ly tăng lên, quả nhiên sắc mặt của Lục Vân sụp đổ, hắn vừa vất vả lấy lại uy nghiêm cho Vân Thiên Thần Quân, kết quả lại bị chị bảy dễ dàng dập tan lần nữa.
Kỳ thật tình huống này, Lục Vân đã sớm có dự tính †ừ trước.
Các chị em khác của hắn vẫn chưa hắn mình là Vân 'Thiên Thần Quân, trong lòng họ đều tôn sùng Vân Thiên 'Thần Quân, cho rằng hắn là một nhân vật cấp thần thoại.
Nhưng nếu để họ biết em trai họ chính là Vân Thiên Thần Quân.
Khả năng cao bọn họ sẽ rất sốc nhưng dần dần về sau họ sẽ cảm thấy không được vui, thậm chí còn cố ý hoặc vô ý "đàn áp" bản thân hắn.
Dù sau
Ai mà không cho mình có chút kiêu ngạo phải không?
Trên đời này còn có chuyện gì kiêu ngạo hơn đàn áp được Vân Thiên Thần Quân dưới trướng mình?
Cũng như việc, đàn ông dựa vào việc chinh phục thiên hạ để chinh phục phụ nữ, mà phụ nữ dựa vào việc chinh phục đàn ông để chỉnh phục thiên hạ, những cái này đều việc làm mang đến cảm giác thành tựu cho người ta.
Khi Lục Vân đối mặt với tình huống này, hắn cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể giơ tay đầu hàng: "Được rồi, em thừa nhận em chỉ là một đứa em trai, chị gái muôn năm!"
Khi cả hai quay trở lại phòng làm việc.
Cho đến lúc sắp rời đi, lợi dụng Lạc Ly không chú ý, Doãn Thu Thủy đi tới trước mặt Lục Vân, dùng giọng nói có chút lạnh lùng nói: "Cho dù là vì bản thân hay là Lạc Ly, tốt nhất cậu nên rời khỏi kinh thành càng sớm càng tốt."
Lục Vân cười nói: "Cảm ơn, Doãn viện trưởng nhắc nhở, tôi nhất định sẽ ghi nhớ mà rời đi cực kỳ... khiêm tốn."
Hai chữ " khiêm tốn" còn bị Lục Vân cố ý nhấn mạnh.
Doãn Thu Thủy khế cau mày, hừ lạnh nói: "Không biết sống chết!"