Bên bờ Giang Nam.
'Từ Quốc Bân ngồi trên xe lăn, nhìn về phía nước sông đang chảy cuồn cuộn ở phía trước, trong nội tâm sinh ra một cảm giác khó diễn tả thành lời.
Dòng nước vĩnh viễn là vậy, chảy qua biết bao thời đại, sẽ không bởi vì bất kỳ cá nhân nào mà ngừng chảy.
Bọt nước, có thể cuốn trôi biết bao nhiêu chuyện.
Năm đó, con đường đi lên của Trần gia chính là rót vô số máu tươi vào con sông này, thế nhưng cuối cùng giờ đây tất cả chỉ là công dã tràng.
Con sông này cũng xem như đã chứng kiến toàn bộ quá trình Trần gia quật khởi rồi lại xuống dốc, đồng thời cũng chứng kiến các thế lực trong Giang Thành chuyển biến từng ngày.
Ở thời đại tàn khốc này chỉ có kẻ mạnh làm vua.
'Từ Quốc Bân nhìn dòng nước chảy mà suy nghĩ một hồi lâu mới thở dài một hơi, rồi nói: "Thời thế ở Giang Thành nay đã thay đổi, mà ở trận thay đổi này, rốt cuộc Từ gia của chúng ta cũng đã tìm đúng vị trí của mình."
Trên mặt ông ta chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Từ Khải ở phía sau lưng cũng tán đồng nói: "Cha, lần này. xem như Từ gia chúng ta đã thành công."
'Từ Quốc Bân cười cười rồi nói: "Đẩy cha trở về đi, không lâu nữa đâu, chúng ta còn phải đối mặt với một trận đánh ác. liệt nữa, chắc chắn trận chiến sắp tới sẽ vô cùng ác liệt, sẽ ảnh hưởng tới tương lai vài chục năm, thậm chí là hàng trăm năm sau của Giang Thành."
"Vâng!" Từ Khải gật đầu.
Có thể nói là nhất kình rơi, vạn vật sinh.* (Ý là một kẻ mạnh ngã xuống sẽ tạo cơ hội cho vô số kẻ khác được lợi)
Trần gia trước kia chính là một quái vật khổng lồ bá chiếm Giang Bắc, phần đông thế lực ở Nam Giang kể cả Nam Giang Vương liên hợp lại mới miễn cưỡng chống lại được.
Mà Nam Giang Vương, có lẽ cũng có thể đổi tên thành Giang Thành Vương.
Nhà họ Tôn.
Đại tiểu thư Tôn Tiểu Sở lại trốn khóa luyện thi, đang vui vẻ ôm điện thoại nằm trên ghế salon vui cười không ngừng.
"Tôi biết ngay mà Lục tiên sinh không thể nào là kẻ yếu đuối được."