Ngô Thiên Bưu đang giận dữ thì một tộc nhân của Ngô gia đột nhiên vội vã chạy vào.
"Gia chủ, tình hình có gì đó không đúng!"
"Cái gì không đúng?"
"Vừa rồi khi tôi làm nhiệm vụ ở phòng giám sát an ninh thì thấy có người mở khóa cửa vào của Ngô gia, tin tức điện tử biểu hiện là Ngô Tam, nhưng tôi nhìn hình thể của người kia căn bản không giống Ngô Tam.
“Chẳng lẽ Ngô Tam đã xảy ra vấn đề?”
Sắc mặt Ngô Thiên Bưu lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Ngô Tam là do ông ta phái ra đi bắt Ngô Xảo Xảo, hiện tại có người cầm thẻ bài thân phận của Ngô Tam mà xông vào, chứng minh Ngô Tam nhất định đã xuất hiện ngoài ý muốn.
Nếu không mang Ngô Xảo Xảo về, làm lỡ thời gian hiến tế quy định thì Ma Lang đại nhân nhất định sẽ tức giận.
Đến lúc đó sẽ xảy ra cái gì, không ai có thể đoán trước.
"Đồ đáng chết!” Ngô Thiên Bưu lộ vẻ hung ác, đá một chân vào người của Ngô Minh Xương.
Nếu không phải do tên tội nhân của Ngô gia này thả chạy Ngô Xảo Xảo thì căn bản không xuất hiện nhiều phiền toái như vậy.
Tuy Ngô Minh Xương trúng một chân của Ngô Thiên Bưu, nhưng nghe nói Ngô Tam không mang Ngô Xảo Xảo về thì trong lòng lập tức sinh ra một tia may mắn.
Ngô Thiên Bưu âm trầm nói: "Lập tức đi phòng giám sát an ninh, tìm ra người kia, tôi cũng muốn xem là ai ăn gan hùm mật gấu dám xen vào chuyện của Ngô gia!"
“Tuân lệnh!"
"Không cần." Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng vang lên.
Chỉ thấy một thanh niên chậm rãi đi vào từ ngoài cửa.
Mũ lưỡi trai, kính râm, khẩu trang đã che chẩn kín dáng vẻ của hắn.
Đó chính là Lục Vân.
Trên người Ngô Thiên Bưu đột nhiên ngưng tụ ra một luồng huyết khí nồng nặc, cảnh giác nhìn chăm chú vào Lục Vân và nói: "Mày là người nào? Tại sao thẻ bài thân phận của Ngô Tam lại nằm trên người mày? Đến Ngô gia là vì chuyện gì?"
Ngô Thiên Bưu liên tục hỏi ra ba vấn đề.
Lục Vân nói: "Ngô Tam đã bị tao giết, Ngô Xảo Xảo nằm trên tay tao, còn thân phận của tao thì mày không cần biết."
Lục Vân không tháo kính và khẩu trang xuống, cũng không tính bại lộ thân phận.
Trước đó khi đối mặt với Ngô Tam, Lục Vân vốn định dùng thân phận Thiên Sáp Vương đi đàn áp hắn ta, kết quả không những không thành công mà còn bị Ngô Tam hung hăng giễu cợt.
Rốt cục Lục Vân cũng nhận rõ một sự thật.
Trong mắt một số thế lực thần bí thì thân phận Thiên Sáp Vương của hẳn thuần túy chỉ là một chuyện tiếu lâm.
Một khi đã như vậy, hắn không cần để lộ thân phận, để tránh lại chịu trào phúng, cũng tránh đưa tới phiền toái.
Ngô Thiên Bưu nheo hai mắt lại, nói: "Mày muốn cái gì, tiền? Mày có thể giết được Ngô Tam chứng minh cũng là tu luyện giả, thứ như tiền tài chắc chẳng là gì đối với mày đúng không?"
Hắn căn bản không để ý Ngô Tam đã chết chưa, chỉ quan tâm là Ngô Xảo Xảo nằm trên tay của Lục Vân
Theo Ngô Thiên Bưu thấy, lần này Lục Vân xông vào Ngô gia nhất định là muốn bàn điều kiện với Ngô gia, là điều kiện trao đổi Ngô Xảo Xảo.
Lục Vân lắc lắc đầu, nói: "Không phải, tao tới là vì dẫn cha của Ngô Xảo Xảo đi, mặt khác, thuận tiện gặp lại Ma Lang đại nhân mà tụi mày nói đến”
Làm cản!" Ngô Thiên Bưu gầm lên một tiếng, sau đó cười lạnh và nói: "Người trẻ tuổi, mày có biết mình đang nói gì không?”
Ông ta chưa từng gặp qua người cuồng vọng như vậy.
Một mình xông vào Ngô gia, nói muốn dẫn tội nhân của Ngô gia bọn họ đi, không chỉ như thế mà còn tuyên bố muốn gặp Ma Lang đại nhân.
Không phả là đang nói chuyện cười sao?
Ma Lang đại nhân cao quý đến cỡ nào, há là thứ nhãi nhép như hắn nói gặp là có thể gặp?
Thanh niên này thật là hài hước.
Ngô Thiên Bưu đè nén lửa giận trong lòng, nghiền ngẫm nói: "Kỳ thật tao thật tò mò, tại sao mày phải giúp Ngô Xảo Xảo, tại sao muốn gặp Ma Lang đại nhân? Chẳng lẽ mày có giao tình gì với cha con tụi nó?
Không chỉ Ngô Thiên Bưu tò mò, cả Ngô Minh Xương cũng tò mò.
"Tuy người thanh niên này che giấu tướng mạo, nhưng Ngô Minh Xương có thể khẳng định trước kia mình chưa từng quen biết hắn.
Người đã từng quen biết thì cho dù đeo khẩu trang, ông ấy cũng có thể nhận ra được.
Ngô Minh Xương cũng rất nghi hoặc.
Lục Vân nhìn lướt qua Ngô Minh Xương quỳ trên mặt đất, đoán ông ấy chính là cha của Ngô Xảo Xảo nên nói: "Tao không quen biết cha con họ, đơn thuần. chỉ cảm thấy Ma Lang đại nhân của tụi mày quá tàn nhẫn."
Còn có một nguyên nhân Lục Vân chưa nói
Hắn muốn tới xem thử mâm món chính này có hợp khẩu vị của mình không.
Sự khát vọng đến từ sâu trong huyết mạch làm Lục Vân biến thành một khách hàng bụng đói kêu vang, rất rất rất muốn nhìn thấy con Ma Lang màu máu đỏ kia.
Coi như gặp cho quen mặt, tương lai cắn nuốt cũng có thêm chút cảm giác thân thiết đúng không?
Nhưng hắn làm sao nói ra được ý tưởng kinh người này?
Nói ra làm sợ mấy bạn nhỏ thì làm sao?
Cho nên Lục Vân rất tự nhiên dán lên cho mình một nhãn mác giúp đỡ chính nghĩa
Hắn vốn thật sự đang giúp đỡ chính nghĩa.
Cách nói này cũng không có gì không ổn.
Ngô Thiên Bưu lại như nghe thấy một trò cười lớn, dùng ánh mắt nhìn tên điên mà nhìn Lục Vân, không kiếm nén được mà châm biếm nói: "Cho nên mày một mình chạy tới nơi này, thuần túy là thích xen vào việc của người khác?”
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nghiêm tức gật đầu nói
Ngô Thiên Bưu ra tay như lôi đình, chuẩn bị trực. tiếp đánh phế Lục Vân, sau đó ép hỏi ra tung tích của Ngô Xảo Xảo.
"Chờ ta đánh quỳ gia chủ Ngô gia này, ta không tin con súc sinh kia không đi ra!"
Lục Vân không chút yếu thế mà đẩy cái kính râm. trên sống mũi một cái, sau đó nắm tay ngưng tụ sức mạnh cuồng bạo mà đập thẳng về hướng Ngô Thiên Bưu.