Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ giọng cười này có thể nghe ra.

Hắn chắc chắn biết ý nghĩa của việc khoan rừng!

Lâm Thanh Đàn hơi đỏ mặt, nói: "Em trai, em dám vô lại thế sao, nếu như chị đem việc em trêu ghẹo chị nói cho chị cả biết, chị cả nhất định sẽ dạy cho em một bài học."

Chị cả?

Ha ha?

Chị Khuynh Thành đã trải qua không biết bao nhiêu lần mất khống chế trước mặt em rồi, còn nói giáo huấn em cái gì chứ!

Lục Vân cười thầm.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn quyết định giữ chút thể diện lại cho chị Khuynh Thành, dù sao chị ấy cũng là một nữ thần lạnh lùng, nếu như: những chị em khác biết sự xấu hổ này của chị, thì sau này làm sao chị Khuynh Thành có thể ra uy nữa đây?

Bất chỉ bất giác đã đến khu rừng ở vùng ngoại ô phía đông.

Lục Vân thực sự dừng xe, nhưng hắn không xuống xe, mà thay vào đó hắn vặn một chai nước khoáng, còn đổ thứ bột trắng đó vào chai ngay trước mặt Lâm Thanh Đàn.

Đương nhiên Lâm Thanh Đàn không tin Lục Vân sẽ thực sự đưa cô đến để khoan rừng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Thấy hắn rót thứ gì đó vào trong chai, không khỏi tò mò hỏi: "Em trai, em đang làm cái gì vậy?"

"Đó là thuốc mê sao?" Lục vân trả lời nói: "Lúc nãy, không phải chị hỏi em, cái cậu người Nhật đó cùng em nói cái gì sao, cậu ta sử dụng huyễn thuật lên người em, để em tìm cơ hội đưa thứ bột trắng này cho chị uống hết." "Huyễn thuật?"

"Đúng, là một trong những loại nhẫn thuật của nhãn thuật Nhật Bản, người trúng huyễn thuật sẽ biến thành con rối, phải nghe theo những lời của người thi thuật nói. Đó là một thuật thôi miên tương đối cao cấp.

Nghe vậy thì Lâm Thanh Đàn đã bị sốc.

"Chị biết cậu người Nhật kia không có ý tốt... em trai, vậy em có trúng huyễn thuật của cậu ta không?”

Nếu như Lục Vân trúng huyễn thuật, tại sao hắn lại nói với mình điều này?

Nhưng nếu Lục Vân không bị trúng huyễn thuật, tại sao hắn lại lấy chai nước khoáng ra, đổ thứ thuốc mê đó vào làm gì, còn nói: "Rót thêm, tác dụng của thuốc sẽ càng mạnh hơn."

Lâm Thanh Đàn xem không hiểu hành động của hắn.

Ngược lại sau khi Lục Vân rót thuốc xong, hắn đưa chai nước khoáng trước mặt Lâm Thanh Đàn, cười nói: "Uống đi!" 

Nhất thời Lâm Thanh Đàn càng sốc hơn, không biết Lục Vân có đang nói đùa không, thực sự muốn cô uống nó à.

"Em trai, em. . em thật sự rơi vào huyễn thuật của cậu ta rồi sao?"

Lâm Thanh Đàn thấy Lục Vân đang nghiên người về phía cô, trên tay còn cầm chai nước khoáng, dường như muốn ép cô uống hết, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức tái nhợt.

Ách...

Quả nhiên không thể trêu chọc chị hai được!

Lục Vân thở dài trong lòng.


(*ám chỉ lời nói hay hành động liều lĩnh)

Cô càng trách móc, càng chứng tỏ cô rất quan tâm đến Lục Vân.

Tục ngữ có câu, quan tâm quá sẽ loạn. Lục Vân càng cảm thấy áy náy, nhưng hẳn vẫn nói: "Chị hai, chị ngủ một lát đi, chuyện này để em đi xử lý là được."

Vừa nói, hẳn vừa thi ra một ấn phù, võ nhẹ lên trán Lâm Thanh Đàn, lệnh cho cô ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK