Lữ Khinh Nga biết rõ đạo lý qua thôn này sẽ không có cửa hàng này, tiếp tục dùng phép khích tướng: “Trước kia Băng Ngưng có thể tự do lựa chọn, nhưng nếu con bé trở về nhà họ Mạc, con bé sẽ không thể tự quyết được rất nhiều chuyện.”
“Bà muốn cưỡng ép chị ấy?”
Sắc mặt của Lục Vân càng lạnh hơn.
“Đây cũng không thể coi là cưỡng ép, nếu cậu không chịu cưới, vậy tôi sẽ lựa chọn rể hiền cho Băng Ngưng. Cậu cũng biết về mặt tu luyện thì Băng Ngưng kém
hơn những người khác quá nhiều, gả cho một người đàn ông xuất sắc có thể giúp được cho con bé rất nhiều, tôi chỉ muốn tốt cho con bé.”
Lữ Khinh Nga vừa quan sát sắc mặt của Lưu Vân, vừa thử thăm dò.
Lục Vân biết người phụ nữ tâm cơ này đang sử dụng phép khích tướng, nhưng nghe thấy những lời này của bà thì hắn vẫn rất khó chịu.
“Lữ Khinh Nga, tôi không quan tâm bà muốn làm gì, nhưng nếu để tôi biết bà cưỡng ép chị tư làm chuyện mà chị ấy không thích, tôi không ngại để bà chứng kiến sự tàn độc của tôi.”
Dứt lời, một dòng khí lạnh đáng sợ lan tràn.
Một hơi thở vô cùng mạnh mế cũng bùng nổ, rõ ràng là Kim Đan kỳ đại viên mãn.
Lục Vân đang uy hiếp cho nên không hề cất giấu thực lực của mình, hắn muốn Lữ Khinh Nga nhớ kỹ, không cần thử điểm mấu chốt của hắn.
Lữ Khinh Nga vô cùng khiếp sợ.
Kim Đan kỳ đại viên mãn!
Cảnh giới chân thật của Lục Vân lại là Kim Đan kỳ đại viên mãn?
Lúc trước bà tận mắt nhìn thấy Lục Văn nghiền áp Ông Chính Nguyên, biết hắn rất mạnh. Nhưng bà cho rằng Lục Vân cùng lắm cũng chỉ hơn Ông Chính Nguyên một tiểu cảnh giới, tức là Kim Đan kỳ hậu kỳ.
Ai mà ngờ được lại là Kim Đan kỳ đại viên mãn.
Bởi vì linh khí loãng nên khi đạt đến Kim Đan kỳ, mỗi một tiểu cảnh giới chênh lệc như trời với đất.
Kim Đan kỳ hai mươi mấy tuổi là thiên tài, Kim Đan kỳ hậu kỳ hai mươi mấy tuổi là yêu nghiệt; mà Kim Đan kỳ đại viên mãn hai mươi mấy tuổi là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Thảo nào lại được Thanh Đế lựa chọn!
Lữ Khinh Nga vội vàng cười làm lành: “Lục Vân hiền chất đứng tức giận, tôi chỉ nói đùa thôi mà.”
“Đùa này cũng không hề vui đâu."
Vừa rồi bà chỉ đang thử thái độ của Lục Vân mà thôi, cũng không thật sự ép hắn kết hôn. Lục Vân đồng ý thì càng tốt, cho dù không đồng ý cũng không sao.
Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Lẽ Khinh Nga đã biết được Lục Vân vô cùng để ý Vương Băng Ngưng, vậy là đủ rồi.
“Không có lần sau.”
“Tôi cam đoan với cậu, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Chỉ cần trong lòng cậu có Băng Ngưng, dù các ngươi có kết hôn hay không, khi nào kết hôn, tôi đều không quan tâm.”