Lục Vân không nhịn được buông lời chỉ trích: 'Diệp Vô Địch à Diệp Vô Địch, anh thật sự không dính được chút khí chất nào của chị anh sao, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi à, nếu cô ấy đã căm sừng anh thì sớm ngày chia tay đi, chuyện này cũng đâu có gì to tát, chẳng lẽ anh còn muốn quỳ xuống níu kéo?”
"Không phải là vấn đề không chia tay, tôi chỉ không cam lòng." Diệp Vô Địch nói.
"Có cái gì không cam lòng?”
"Bởi vì người đàn ông kia, bộ dạng thật sự rất xấu, tôi không cam lòng bị như vậy."
Dù sao tên nhóc Diệp Vô Địch này cũng là em trai ruột của Diệp Khuynh Thành, chị gái xinh đẹp động lòng người như vậy, cậu ta là em trai đương nhiên cũng không thua kém gì.
Có khi ngay cả Lục Vân cũng chịu thua kém cậu ta.
Chính vì vậy, Diệp Vô Địch nghĩ mãi không ra tại sao Lưu San San lại thay lòng tìm một người đàn ông xấu xí.
Lục Vân nói: "Chuyện này còn tùy mắt thẩm mỹ của mỗi người, có lẽ anh cảm thấy người đàn ông kia xấu xí, nhưng bạn gái anh lại cảm thấy hản ta không tệ thì sao?”
"Không thể nào! Hoàn toàn không thể”
Diệp Vô Địch nói rất chắc chắn: "Tôi có thể cam đoan với anh, chỉ cần là người nhìn thấy người đàn ông đó, tuyệt đối sẽ không ai nói hắn ta không xấu. Nếu có, thì chắc chắn là người đó trái lòng."
Vốn dĩ hắn cũng không hứng thú lắm, thậm chí còn thấy chuyện này thật máu chó, giờ nghe Diệp Vô Địch nói năng quả quyết như vậy thì hắn hắn bắt đầu có chút hứng thú người đàn ông đã đào góc tường* nhà Diệp Vô Địch. (Đào góc tường: Giành người của người khác)
'Tò mò một chút cũng là chuyện bình thường!
"Rốt cuộc là xấu đến mức nào kể tôi nghe thử xem." Lục Vân tò mò hỏi.
Diệp Vô Địch suy nghĩ một chút, nói: "Mặt ngựa, mũi củ tỏi, mắt hí, miệng nhỏ hơn người bình thường một nửa... Lúc ấy tôi chỉ liếc nhìn mặt mày của hắn ta một cái, chưa kịp nhận xét gì nhiều, chỉ biết cảm giác đầu Tiên nhìn vào đã cảm thấy ngũ quan của người này nhỏ đến kì lạ."
Nghe Diệp Vô Địch miêu tả xong, trên mặt Lục Vân lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi: "Thật sự là như vậy?”
Hắn cũng không phải là người quan trọng vẻ bê ngoài, dù sao diện mạo là do cha mẹ cho, không thể tùy tiện cười nhạo.
Lục Vân chỉ hơi kinh ngạc, nếu người kia thật sự có bộ dáng như vậy mà vẫn đào được góc tường nhà Diệp Vô Địch, thì chắc chắn phải có thực lực rất hùng hậu!
Diệp Vô Địch dùng vẻ mặt buồn bã nói: "Bây giờ anh biết em không cam lòng bao nhiêu rồi chứ, anh rể anh nghĩ thử xem, nếu ngày nào đó chị tôi cũng đi tìm một người đàn ông như vậy, cắm sừng..."
Bốp! Lục Vân tát vào đầu Diệp Vô Địch, vô cùng phân nộ
nói: "Bớt gây thêm phiền phức cho lão tử, chị gái cậu tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện như vậy."
Diệp Vô Địch vuốt đầu ủy khuất nói: "Tôi chỉ đưa ra một ví dụ để anh đồng cảm với tôi thôi mà..."
"Ví dụ cũng không được! Lục Vân trợn mắt nhìn:
"Chị anh là người có thể tùy tiện đem ra đùa giỡn vậy à”
"Anh lẩm bẩm cái gì đó?"
Lục Vân hung ác trừng mắt nhìn Diệp Vô Địch một cái, lần thứ hai dọa tên nhãi này sợ hãi, vội vàng run rẩy nói: "Không... Không có gì, nếu chị tôi biết anh che chở ậy, nhất định sẽ bị anh làm cảm động chết luôn, anh rể ruột của tôi!"