Nhãn duyên đối với một người mà nói là cực kì phi thường.
Nếu như không hợp nhãn duyên, sau này muốn ở chung, thay đổi ấn tượng đầu tiên sẽ cực kì khó khăn.
Dù sao không phải ai cũng giống như Lục Vân được.
Đối với Lữ Khinh Nga, ấn tượng đầu tiên về Lục Vân là cực kì tệ, một thăng lưu manh đầu bóng loáng, nhưng hết cách rồi, Lục Vân quá ưu tú, đủ để thay đổi ấn tượng mình là người kém cỏi trong mắt người ta.
Còn Diệp Khuynh Thành thì khác.
Lữ Khinh Nga vừa nhìn thấy Diệp Khuynh Thành thì đã cảm thấy cô gái này hợp mắt mình.
Nếu như cô bé chịu theo mình về thư viện Vân Sơn, bà không ngại coi cô như con gái thứ ba.
“Thế nào, Khuynh Thành?”
“Cô ơi, cháu cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tạm thời cháu chưa muốn đến thư viện Vân Sơn”
Diệp Khuynh Thành ao ước có cơ duyên như các chị em, nhưng suy nghĩ cẩn thận cô vẫn từ chối lời mời của Lữ Khinh Nga.
Lữ Khinh Nga tiếc nuối nói: “Tiếc quá, đừng lo, khi nào cháu nghĩ thông rồi có thể đến thư viện Vân Sơn bất cứ lúc nào”
“Vâng” Diệp Khuynh Thành gật đầu: “Nếu em tư trở về thư viện Vân Sơn, sau này có cơ hội, cháu nhất định sẽ đi gặp em ấy, cũng nhân tiện đi chào hỏi cô một tiếng”
Em tư?
Lúc này, Mạc Thanh Uyển vốn đang im lặng bên cạnh đột nhiên run lên.
Cảm giác này quá kì lạ, cô ấy rất muốn biết nó là gì.
"Các chị không phải chỉ có một người em kết là Lục Vân thôi sao?” Mạc Thanh Uyển đột nhiên hỏi.
Cô ấy vẫn luôn cảm thấy cái tên Vương Băng Ngưng rất quen, nhưng không nhớ ra mình từng nghe thấy ở đâu, nhưng không nhớ ra được.
Đến khi Diệp Khuynh Thành gọi một câu "em tư”, Mạc Thanh Uyển mới bừng tỉnh.
Lục Vân đầu bóng loáng kia lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy cũng chạy tói vỗ vai, sau đó nhéo má gọi cô ấy là chị tư, một lúc sau lại hỏi cô ấy có phải Vương Băng Ngưng hay không.
Khi đó Mạc Thanh Uyển theo bản năng cho rằng Lục Vân là tên khốn lưu manh, chỉ mượn lý do lại gần mình, cho nên khi Lục Vân nói ra cái tên “Vương Băng Ngưng”, cô ấy cũng không để ý lắm.
Chỉ để lại một ấn tượng mơ hồ, cảm thấy nó rất quen tai, nhưng lại khó mà nhớ ra được.
Đến khi Diệp Khuynh Thành gọi “em tu”, Mạc Thanh Uyển lập tức nhớ tới câu “chị tư” của Lục Vân, mới nhớ ra được, thì ra vào lúc đó mình đã nghe thấy cái tên Vương Băng Ngưng này rồi
Cảm giác khác lạ kia, cuối cùng Mạc Thanh Uyển cũng bắt được rồi, nên cô ấy hỏi vấn đề này.
Diệp Khuynh Thành và Vương Băng Ngưng đồng. thời kinh ngạc nhìn cô ấy, không biết vì sao Mạc Thanh Uyển đoán được, nhưng đều gật đầu.
Quả nhiên!
Mạc Thanh Uyển ngẩn người, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Thì ra ban đầu, tất cả đều là hiểu lầm.
Lục Vân đầu bóng loáng kia không có ý định trêu cô ấy.
Mạc Thanh Uyển thực sự không đoán ra được. suy nghĩ của Lục Vân.
Đây mới là điểm chết người.
Một cô gái có ý đồ đi phỏng đoán tâm tư của đàn ông, chẳng căn nghỉ ngờ gì, đây chính là bắt đầu của một mối nghiệt duyên.
Cho nên lúc này, khi Mạc Thanh Uyển đã biết chân tướng sự việc, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi mất mát.