Vài ngày sau, người bạn nước ngoài của Trần Túc là Simpson đã đi tới tỉnh Giang Nam, không ngừng cảm khái phong cảnh diễm lệ của Giang Nam Long quốc.
Tỉnh hoa báu vật, địa linh nhân kiệt.
Trần Túc cười nói: “Cũng vì thế nên tôi mới mời anh tới đây chơi, phong cảnh của Giang Nam dễ làm bùng nổ linh cảm nhất”
Simpson gật đầu tán đồng, miệng không ngừng nói: “Amazing Amaing, thật quá thần kỳ.”
“Đúng rồi Mr. Simpson, kỳ thật tôi còn có một việc muốn nói, tôi có một người bạn muốn làm quen với anh.” Sau khi trò chuyện một lúc, Trần Túc bỗng mở miệng nói.
Simpson lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Trần, không phải chúng ta đã nói không bàn chuyện công việc sao, sao anh đột nhiên lại nói muốn giới thiệu bạn cho tôi quen?”
Gần đây tâm tình của Simpson tương đối bực bội do công việc. Lần này tới Long quốc một là muốn gặp mặt bạn cũ Trần Túc, hai là tới tìm kiếm linh cảm.
Simpson cũng được xem là một đạo diễn nổi tiếng ở Hollywood, rất nhiều diễn viên Long quốc đều hy vọng có thể thông qua ông ta để bước vào Hollywood phát triển.
Hiện tại nghe Trần Túc nói vậy thì rất có thể là tình huống này.
Thực tế Simpson đã đoán đúng hơn phân nửa.
Trần Túc chuẩn bị giới thiệu Lục Vân cho Simpson thật sự là có liên quan đến công việc.
Nhưng không phải như suy đoán của Simpson là Lục Vân muốn dựa vào ông ta để bước vào Hollywood, mà là muốn lợi dụng quan hệ của ông ta để liên hệ với vài minh tinh quốc tế.
Trần Túc lộ ra vẻ mặt hơi xấu hổ, nói: “Mr. Simpson, đó là một người bạn của tôi, anh ta là người không tồi, anh có thể gặp anh ta trước một lần, nếu cảm thấy bị mạo phạm thì thôi vậy.”
“Sao lại nói vậy chứ? Trần, anh là bạn của tôi, tôi nhất định sẽ gặp người được anh đề cử một lần.”
Tuy Simpson không muốn bàn chuyện công việc vào lúc này, nhưng Trần Túc là người bạn đạo diễn ít ỏi của ông ta ở Long quốc, tất nhiên không thể không nể mặt Trần Túc rồi.
Cùng lắm cứ lưu số của người nọ lại, về sau xem tình hình rồi liên hệ.
Trần Túc nói cảm ơn rồi gọi điện thoại nói chuyện này cho Lục Vân.
Rất nhanh Lục Vân đã chạy đến.
“Lục tiên sinh, vị này là người bạn ở Hollywood của tôi - Simpson. Mr. Simpson, vị này là Lục Vân." Trần Túc giới thiệu.
Vốn dĩ Simpson đang không vui, gặp Lục Vân chỉ vì nể mặt Trần Túc thôi, nhưng vào thời khắc nhìn thấy Lục Vân đi tới trước mặt thì đôi mắt ông ta lập tức sáng lên.
Dáng người cao lớn, khí chất bất phàm.
Có một sự cao ngạo nói không nên lời, nhưng cái “Ngạơ' này không làm người ta khó chịu, ngược lại chỉ liếc nhìn một cái đã cảm thấy thanh niên này không tâm thường.
Simpson khó được mà chủ động duỗi tay ra và nói: “Lục, rất vui được quen biết anh.”
Lục Vân cười cười: “Vinh hạnh của tôi.”
Trần Túc thấy vậy thì hiểu ý cười, ông ta đã sớm đoán được bạn tốt của mình nhất định sẽ thưởng thức Lục Vân, bởi vì trên người Lục Vân có một khí chất rất độc đáo. Lúc trước ông ta cũng bị khí chất này làm chấn động.
“Hai người bàn chuyện đi, tôi qua bên kia ngồi một lát” Trần Túc thức thời nói.
Hai người giao lưu một lúc, Simpson mới biết Lục Vân tìm mình không phải vì bước vào Hollywood mà là muốn ông ta làm người trung gian.
Simpson sảng khoái nói: “Ha ha ha, không thành vấn đề, Lục, tôi và anh nói chuyện rất hợp ý, tôi nhất định sẽ giúp chuyện này, nhưng tôi cũng có một thỉnh cầu. “Xin cứ nói."
“Gần nhất tôi có quay một tác phẩm, trong đó có một chút nội dung về thần bảo hộ của Long quốc các vị... Ánh mắt Lục Vân lập tức đanh lại.
Hiện tại các nơi trên thế giới đều truyền tin Thiên Sáp Vương đã chết, không ít người vui sướng hả hê, CEO của tập đoàn ASG cũng như thế.
Hình như đã đoán được suy nghĩ của Lục Vân, Simpson vội vàng xua tay giải thích: “Lục, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý với Long quốc và Thiên Sáp. Vương, ngược lại tôi còn rất kính nể anh ta.”
Simpson là người Mỹ, nhưng không phải tất cả người Mỹ đều vui sướng khi người gặp họa, cũng có rất nhiều người sùng bái Thiên Sáp Vương.
Lấy sức mạnh của một người mà gánh vác sự huy hoàng của cả giới tu võ Long quốc, nhân vật anh hùng như vậy chẳng phân biệt quốc tịch.
Simpson rất sùng bái Thiên Sáp Vương.
Cho nên trong tác phẩm mới nhất của ông ta có một màn ảnh là kính chào Thiên Sáp Vương, nhưng ông ta đã chụp màn ảnh này vô số lần mà vẫn không tạo ra được cảm giác đó.
Có thể là diễn viên không được, hoặc là khí chất không đúng chỗ.
Simpson là người theo đuổi sự hoàn mỹ, màn ảnh này chụp không tốt thì ông ta không có khả năng tùy tiện lấy ra cho người ta xem. Lần này tới Long quốc tìm kiếm linh cảm cũng là vì màn ảnh này.
Vào thời khắc nhìn thấy Lục Vân, ông ta bỗng sinh ra cảm giác kích động khó hiểu, cứ như sâu trong lòng có một giọng nói đang mách bảo rằng đây là cảm giác ông ta muốn.
Cho nên Simpson hy vọng Lục Vân có thể giúp mình hoàn thành màn ảnh này.
Lục Vân yên lặng nhìn chăm chú Simpson một hồi, đang phán đoán ông ta có nói dối hay không.
Một người bình thường chỉ cần có biểu hiện nói dối nào cũng khó mà chạy thoát đôi mắt của Lục Vân.
Hắn thấy được chân thành từ ánh mắt của Simpson. Hơn nữa nếu hiện tại Simpson quay màn ảnh đó thì chờ đến lúc tác phẩm công chiếu cũng đã qua một thời gian.
Tới lúc ấy đám yêu ma quỷ quái nấp trong bóng tối đều bại lộ gần hết, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của Lục Vân.
Hơn nữa cho dù tác phẩm được công chiếu trước thì có lẽ cũng không ai nhận ra Lục Vân trong phim chính là Thiên Sáp Vương thật sự.
Simpson hơi sửng sốt, sau đó liền nhịn không được vỗ tay tán thưởng.
Ý kiến này thật tuyệt vời.
Có thể nói là bước đi của thần!