Quân tử che dấu tài năng, chờ thời cơ hành động!
Đây là đang thể hiện một loại nhẫn nhịn, nhưng mà Thi Tinh lại cảm nhận được một cỗ tự tin mãnh liệt từ trêи người Hàn Tam Thiên.
Dường như chỉ cần thằng bé muốn, là nó có thể làm được.
Nó không làm, chỉ vì không muốn mà thôi.
Đây là tự tin, hay là tự phụ quá mức vậy?
Cho dù là nhà họ Hàn cũng không dám có loại khí thế chiếm hết núi sông sao nó lại dám chứ?
Chẳng lẽ nó lại dựa lưng vào nhà họ Hàn để dùng mánh khóe sao?
Thi Tinh cười nhạt, lẩm bẩm nói:
Loading... "Con nhìn mọi chuyện quá đơn giản rồi, còn có rất nhiều ngọn núi con sông khó đi nữa mới đến được nhà họ Hàn, con dựa vào cái gì mà có thể làm được đây?"
"Nếu không phải do mẹ tranh thủ cho con một cơ hội, con đã phải thay anh con ngồi
tù rồi, có biết không? Hy vọng con sẽ không để cho mẹ thất vọng, nếu không bà nội sẽ bắt con thế chỗ cho anh con."
"Hai đứa đều là con của mẹ. công bằng của con ở trước mặt bà nội là thứ không đáng để nhắc đến."
"Đừng để cho mẹ thất vọng, nếu không chính tay mẹ sẽ hủy hoại con."
Cặp anh em sinh đôi nhà họ Hàn bề ngoài nhìn thì giống nhau như đúc, người bên ngoài nhìn vào cơ bản không thể nào phân biệt được.
Cho nên ngay từ lúc Hàn Quân gặp chuyện không may, bà cụ đã có ý định để cho Hàn Tam Thiên ngồi tù thay Hàn
Quân. Nếu Thi Tinh không cố gắng hết sức thuyết phục bà cho Hàn Tam Thiên một cơ hội, thì bà cụ đã tự mình đi một chuyển đến thành phố Thiên Vân rồi.
Hàn Quân, lấy vua để gọi tên, ngay giây phút mà gã ta được sinh ra đã được định trước rằng địa vị ở nhà họ Hàn của anh ta sẽ cao hơn Hàn Tam Thiên rồi.
Về đến nhà, Hà Đình đã nấu ăn xong, kỳ lạ chính là một nhà ba người Tưởng Lam ngồi ở trêи bàn ăn cơm lại không hề động đũa, nếu như là trước kia thì đây là chuyện không có khả năng xảy ra.
"Đi làm cái gì mà giờ mới về nhà, có biết là chúng tôi đang đợi cậu về ăn cơm không?"
Tưởng Lam không kiên nhẫn nói.
Tô Nghênh Hạ đi đến bên người Hàn Tam Thiên, nhẹ nhàng nói:
"Không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì."
Hàn Tam Thiên cười, ngồi xuống bàn ăn.
Không nhìn thấy Hà Đình, anh lại hỏi Tô Nghênh Hạ:
"Bác Hà đâu, sao không bảo gì lại ăn cơm luôn?"
"Hàn Tam Thiên, cậu đừng quá đáng, bà ta chỉ là một người hầu mà thôi, sao có thể ngồi ở bàn ăn được chứ."
Tưởng Lam không vừa lòng nói.
Hàn Tam Thiên vờ như không nhìn thấy thái độ của Tưởng Lam, đi về phía phòng của Hà Đình.
Đi đến cửa, nghe thấy Hà Đình đang ở bên trong gọi điện thoại, ấp úng xong nói được, sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp, xem ra là con gái của bà đang gọi điện đến.
Đợi đến khi Hà Đình tắt điện thoại rồi, Hàn Tam Thiên mới gõ cửa nói:
"Bác Hà, ăn cơm thôi."
Hà Đình mở cửa ra, nói với Hàn Tam Thiên:
"Không cần, mọi người cứ ăn cơm trước đi, làm gì có nguyên tắc người hầu ngồi bàn ăn cơm."
"Bác Hà, con gái của bác gọi điện đến sao? Tôi có thể ứng trước một ít tiền lương cho bác, nhưng mà trước đó bác phải ăn cơm đã, thế nào?"
Hàn Tam Thiên cười nói.
"Chuyện này..."
Hôm nay là ngày đầu tiên Hà Đình đi làm, bà không dám tìm Hàn Tam Thiên ứng trước tiền lương, không ngờ Hàn Tam Thiên lại chủ động nói ra chuyện này
"Sau này bác cứ coi nơi này như nhà của chính mình là được, không có phân chia chủ thuê gì hết, trong nhà của chúng ta không có nhiều quy tắc kỳ lạ như thế."
Hàn Tam Thiên nói.
Đối với quy tắc ngớ ngẩn này của nhà họ Tô, Hàn Tam Thiên chỉ có cười nhạo, đương nhiên sẽ không sử dụng ở trong căn nhà của chính mình.
Hà Đình ngoại trừ cảm ơn ra cũng không biết phải bày tỏ lòng biết ơn của mình như thế nào nữa.
Sau khi ngồi vào bàn, mặc dù Tưởng vẫn không vừa lòng nhưng Tô Quốc Diệu và Tô Nghênh Hạ cũng không có ý kiến gì, bà cũng không thể tự mình gây sự được. Hơn nữa trước đó thái độ cứng rắn của Hàn Tam Thiên cũng đã khiến cho Tưởng Lam hoảng sợ không nhẹ, không dám làm gì quá đáng.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Tam Thiên cho Hà Đình ứng trước một tháng tiền lương, năm nghìn tệ, Hà Đình cầm tiền trong tay mà run lên, sau đó xoay người lại cúi đầu cảm ơn .
Lúc này Tưởng Lam lại lén lút kéo Tô Nghênh Hạ lên tầng hai.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Sau khi Tô Nghênh Hạ bị Tưởng Lam đẩy mạnh vào phòng, khó hiểu hỏi.