Đám họ hàng nhà họ Tô thấy vậy thì giận sôi máu, anh ta ném vị trí chủ tịch cho người ngoài không nói, giờ còn muốn kéo toàn bộ nhà họ Tô vào mồ chôn cùng, anh ta không thấy công ty đóng cửa thì không chịu được à.
Dù Tô Quốc Lâm là bố của Tô Hải Siêu cũng không chịu đựng được.
Công ty còn, bọn họ ít nhất có thể kiếm được ít cơm ăn, công ty phá sản, bọn họ cũng xong đời.
“Hải Siêu, đồ mất dạy, con biết mình đang làm gì không.” Tô Quốc Lâm nghiến răng
nói.
Tô Hải Siêu đã biến chất, trở lên vặn vẹo, không thể chấp nhận được việc mình mất chức, nên anh ta hy vọng những người chế giễu anh ta phải gặp nạn như anh ta.
Cùng lắm cả đám chết chung, trêи hoàng tuyền có bạn đi cùng thì sợ gì nữa?
"Ba, chuyện này không quan hệ gì tới ba."
Tô Hải Siêu lạnh lùng nói.
Tô Quốc Lâm tức tới mức muốn đánh chết thằng con trời đánh của mình, nhưng ngay lúc này, bên ngoài liền nhốn nháo, dường như vị chủ tịch mới đã tới.
Đám họ hàng nhà họ Tô ngóng dài cổ thì thấy một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, trêи gương mặt họ là sự nghi ngờ thắc mắc.
Tô Nghênh Hạ!
Cô ta tới công ty làm gì.
Tô Hải Siêu đi tới trước mặt Tô Nghênh Hạ, lúc trước anh ta tới khu biệt thự Đỉnh Vẫn chờ Tô Nghênh Hạ nhưng không được, sau đó Tô Nghênh Hạ lại tới huyện Bân, sự bức xúc trong lòng không xả
được, giờ Tô Nghênh Hạ lại dám đến công ty.
"Tô Nghênh Hạ, cô cút khỏi đây, cô có tư cách gì xuất hiện tại chỗ này." Tô Hải Siêu quát.
Đi bên người Tô Nghênh Hạ là hai vị bảo tiêu, là đàn em của Mặc Dương, Hàn Tam Thiên sắp xếp để bảo vệ cô, cũng tránh một số xung đột xảy ra. Cũng vì hai người bảo tiêu này nên Tô Hải Siêu không dám
tới gần Tô Nghênh Hạ.
"Tô Hải Siêu, hiện giờ anh không phải chủ tịch, chuyện công ty không tới lượt anh quản." Tô Nghênh Hạ nói.
Mặt mũi Tô Hải Siêu trở nên dữ tợn, anh ta phẫn hận nói: "Nếu không phải vì cô, tôi liệu có ngày hôm nay thôi, con đàn bà xấu xa, đều do có hại tôi."
"Tôi từ chức đúng ý anh còn gì, sao lại hại anh được?" Tô Nghênh Hạ nói.
Chuyện này đúng như thế nhưng nó chỉ đúng với tiền đề không ảnh hưởng tới công ty. Chỉ như thế Tô Hải Siêu mới thỏa
mãn.
Nhưng hiện giờ công ty đã được thu mua, mà giờ anh ta không có địa vị gì ở đây, Tô
Hải Siêu tự nhiên đùn đẩy trách nhiệm cho Tô Nghênh Hạ.
"Cô biết hậu quả này từ lâu nên mới từ chức phải không, mẹ nó, cô cố ý hại tôi." Tô Hải Siêu gào lên, thậm chí muốn động tay động chân.
Hai người bảo tiêu tiến một bước, khiến Tô Hải Siêu không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tô Hải Siêu, nếu anh không ép tôi thì sao có chuyện như giờ? Hơn nữa giờ anh dùng địa vì gì để nói chuyện với tôi, nhân viên vệ sinh hay là bảo vệ?" Tô Nghênh Hạ cười nói.
Lời này chọc giận Tô Hải Siêu, rõ ràng Tô Nghênh Hạ đang chế nhạo anh ta, anh ta không thể để Tô Nghênh Hạ làm điều đó.
"Cô cút ra ngoài cho tôi, hôm nay tân chủ tịch mở hội nghị, chẳng lẽ cô muốn liên lụy tới người khác?" Tô Hải Siêu nói.
Lời này chỉ rất rõ, đám họ hàng nhà họ Tô cũng không muốn bị Tô Nghênh Hạ hại.
"Tô Nghênh Hạ, cháu nên đi đi, dù sao cũng từ chức rồi, đừng làm trò mất mặt vậy."
“Đúng vậy, chuyện này do Tô Hải Siêu sai, nhưng đã thế cháu còn tới kéo chúng ta xuống nước là không đúng."
“Tô Nghênh Hạ, cút nhanh đi, cô không phải là người công ty chúng tôi, chẳng ai tới tiếp cô đâu. Còn mang theo hai bảo tiêu làm bộ làm tịch để hù dọa ai.” Tô Diệc Hàm khinh thường.
Tô Nghênh Hạ nhìn đám họ hàng nhà họ Tô, không ai muốn nhìn cô, còn phía Tô Diệc Hàm nhìn cô với địch ý cực mạnh.
"Tôi đi rồi, ai mở hội nghị cho mấy người?" Tô Nghênh Hạ nói.
Hội nghị?